Chuyện Trình Noãn Noãn đang làm, Lê Thanh Tuyền không khó đoán mục đích của cô ta.
Biến cậu thành vai ác như kịch bản, còn không được nữa thì hủy hoại.
Lận Uyên còn đang bàn kế hoạch: "Trình gia có Nhiếp gia chống lưng, hay là bứng luôn Nhiếp gia đi?"
Mặc Nhiên cười tươi: "Ý này hay." Anh rất dè chừng ba người bạn của người yêu, cái kiểu trên tình bạn dưới tình yêu này nguy hiểm thật sự.
Lê Thanh Tuyền đỡ trán: "...Cho Nhiếp gia một con đường sống đi" Nhiếp Diên biết sẽ sống mái với hai người đó.
Cứ bị quên hai anh người yêu của mình là phản diện.
Cậu cũng là: "Xử lí Trình Noãn Noãn là được rồi."
Trình Noãn Noãn cũng tài, dù không thích Nhiếp Vũ Lăng cũng ráng bòn rút người ta. Ấy vậy mà Nhiếp Vũ Lăng tình nguyện bị lợi dụng mới ghê. Nói anh ta thích Trình Noãn Noãn đi, nhưng Trình Noãn Noãn hiện tại thật giả cũng không phân biệt được.
Tình hình là hai anh em Nhiếp gia căng như dây đàn, y hệt như Nghiêm gia.
Lận Uyên chưa nói có đáp ứng hay không, chỉ làm Lê Thanh Tuyền an tâm: "Có anh, Mặc Nhiên và Nghiêm tổng, nông sản nhà em không bị ế đầu mà lo."
Chỉ riêng chuỗi nhà hàng của Mặc Nhiên, Lê gia không lo phải phá sản.
Thật ra cậu cũng chẳng lo lắng chuyện đó.
"Lê Thanh Tuyền, đến lượt cậu lên kìa!"
Ngồi ở hàng phía trước, có người nhắc cậu.
Cậu đành phải vẫy tay với bạn trai, cầm sách đứng lên.
Khi đi ngang qua Trình Noãn Noãn, cô ta lạnh lùng nhìn cậu, miệng thì cười rất bí hiểm.
Lê Thanh Tuyền không sợ Trình Noãn Noãn, chỉ sợ thân phận tác giả của cô ta. Bút sa thì gà chết, tác giả muốn cậu chết ở chương ba, cậu sống không quá chương năm.
Cậu phải cẩn thận nếu muốn xử lý Trình Noãn Noãn.
Sân khấu rộng rãi, ở giữa sân được bố trí một micro đứng, phía trên là đèn chùm phát ra ánh sáng trắng.
Lê Thanh Tuyền rất có vibe của mối tình đầu khó quên, vừa đứng trên đài một cái, mọi người xung quanh đều dõi mắt nhìn theo, bị xinh đẹp tới rồi.
Mặc Nhiên lấy ra điện thoại, quay lại cảnh đẹp này.
Cậu chỉnh lại micro cho phù hợp với thân cao. Chú ý thấy ánh đèn trên đỉnh đầu chớp động, cái bóng hơi lắc lư.
Không thể nhìn thẳng vào ánh đèn cho nên cậu chẳng biết đèn bị hỏng hay gặp trục trặc gì.
Nhưng dự cảm chẳng lành lại tới nữa.
Lận Uyên đứng bật dậy.
"Né ra Tuyền!"
Hắn vừa dứt câu, đèn chùm lung lay, sau đó rơi xuống đầu Lê Thanh
Tuyền.
Phịch!
Ầm!
"A a a!"
"Đèn rơi rồi!"
"Trời ơi!"
Những học sinh khác la hét lên, ban giám khảo cũng hoảng hồn đứng lên.
May mắn thế nào, Lê Thanh Tuyền đã kịp tránh trước khi cái đèn rớt xuống đầu mình.
Nhưng bóng đèn vỡ, ở khoảng cách gần cậu cũng bị cửa trúng làn da trên cánh tay.
"Thanh Tuyền!"
Lận Uyên dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nâng Lê Thanh Tuyền, đem cậu bé trên tay, ngựa không ngừng vỏ mà chạy đi phòng y tế.
Các bạn học chưa phản ứng lại, cậu cũng chưa phản ứng kịp đã bị mang đi xa tít.
Mặc Nhiên cũng lật đật chạy theo.
Cảm giác hoảng sợ vừa mới ập đến bị vòng tay vững chắc của Lận Uyên làm cho an ổn. Mặt cậu trắng không chút máu vùi vào trong lòng ngực của người yêu, cảm nhận được sự khẩn trương căng thẳng cực độ của hắn, run run an ủi.
"...Em không sao hết á."
Lê Thanh Tuyền không biết hai người có nghe lọt hay không nhưng chắc là nổi lên tác dụng, Mặc Nhiên và Lận Uyên nhẹ nhàng đáp lại câu.
"Có anh ở đây rồi."
"Đừng sợ."
Phòng y tế không thuê thêm người mới mà là để cho giáo viên biết chút kiến thức y học ngồi trực.
Ức Phong vừa mới pha xong một ly cà phê cho mình và Phó Bắc Thần nhâm nhi. Ức Phong không thích uống đắng, bỏ bốn muỗng đường, trong ánh mắt gay gắt của Phó Bắc Thần, khuấy đều tay.
"Lạ thật đấy, vì một chuyện nhỏ xíu mà đến tận đây không phải là phong cách của cậu"
Anh ta đang nói đến chuyện Phó Liệt Dương ra lệnh cho đàn em của mình hại Lê Thanh Tuyền. Mặc dù vụ này nhìn vào thì giống như sơ sẩy của Bạch Xương, nhưng trước đó có thù oán với Lê Thanh Tuyền, không tránh được tình nghi.
Có thể làm nghề này nên Ức Phong bị đa nghi, âm mưu luận cũng nhiều, quen thói suy nghĩ là do nhân vi.
Phó Bắc Thần không động vào cà phê trên bàn, cũng không giải thích nguyên nhân: "Không lạ, dù là chi tiết nhỏ nhất, tôi cũng sẽ không bỏ qua." Chuyện này còn liên quan đến em trai ruột của hắn, người sau này sẽ kế thừa Phó gia.
Ức Phong cười cười: "Ha, cứ cục mịch đi rồi ế cả đời-"
Rầm!
"Xin phép ạ!"
Lận Uyên đạp cửa xông vào nhưng vẫn không quên lễ phép.
Tay Ức Phong run lên, cà phê bắn một ít ra bàn, nụ cười của anh dần biến mất.
"Phá hoại của công là cần-
Lận Uyên lại lần nữa cắt ngang, gấp tới đầu đầy mồ hôi, xoay vòng vòng như cún: "Thanh Tuyền, thầy cứu em ấy đi ạ!"
Nhìn Lê Thanh Tuyền 'thoi thóp' trong vòng tay Lận Uyên, trên người còn có vết máu, Ức Phong nghiêm túc đứng lên.
Phó Bắc Thần hành động càng nhanh, nâng cậu nhẹ nhàng từ tay Lận Uyên qua, giống như đối xử với thủy tinh dễ vỡ ôm đến giường bệnh.
Không khí hệ trọng chưa từng thấy.
"Nên kêu xe cứu thương đi"
"Ừ."
Bốn người thương lượng với nhau, bỏ qua ý kiến của bệnh nhân.
".." Cũng không cần phải nghiêm trọng như vậy, làm như cậu sắp chết không bằng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]