🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phòng y tế nho nhỏ của trường học lại đón nhận một đợt trai đẹp ghé thăm.

"Tuyền!"

"Mày có làm sao không?!"

"Đi đứng được không?!"

Trong phòng ngồi bốn người, ai cũng chuyện bé xé ra to đã đủ khiến Lê Thanh Tuyền to não, bây giờ lại đến thêm ba cục phiền phức, cậu cũng chỉ có thể căng da đầu trấn an lần nữa. (1

Nghiêm Trạch nhìn cậu từ trên xuống, chưa buông lo lắng: "Anh tao cũng đang tới, ảnh lo cho mày lắm"

.." Nghiêm Tước sắp tới á?

Lần kia bị cảm hắn chỉ kiểm tra nhiệt độ thôi mà đã muốn ngủ với cậu. Lần này chắc sẽ lột quần áo cậu kiểm tra từ trong ra ngoài luôn quá.

Lê Thanh Tuyền yếu ớt biện hộ: "Tao bị xước có vài miếng thôi à, kêu ảnh đừng tới."

Nghiêm Trạch chưa kịp nói gì, những người khác đã mở miệng trước.

"Chảy máu quá trời luôn mà không sao gì!"

"Đi chích ngừa uốn ván đi kìa, lỡ cái bóng đèn đó bị gỉ sét thì sao!"

"Chờ mộ mày xanh cỏ rồi bọn tao hẳn lo chắc?"

May mà xe cứu thương tới, cứu Lê Thanh Tuyền một bàn.

Cậu cảm thấy ngày tháng sắp tới mình sẽ biến thành em bé.

Cũng vui vì được rất nhiều người quan tâm cảm giác rất dễ chịu, có nằm mơ cậu cũng không ngờ được hiện tại sẽ có người vì cậu mà lo lắng.

Cái nụ cười trước lúc tai nạn xảy ra của Trình Noãn Noãn khiến cậu không rét mà run.

Là cô ta bày trò?

"Không có gì đáng ngại, vết thương ngoài da, bôi thuốc vài tuần là khỏi."

Cả đám nhẹ nhõm, vây quanh bác sĩ lễ phép cảm ơn.

Lê Thanh Tuyền phải liên tục bảo đảm mình không có gì đáng ngại mới tránh được một kiếp nằm viện.

Ức Phong kêu các bạn nhỏ về trước, anh sẽ đưa cậu về nhà an toàn.

Dù không muốn nhưng Lận Uyên và Mặc Nhiên cũng phải rời đi cùng đám Hứa Xuyên. Ai bảo Ức Phong là giáo viên của bọn họ làm chi.

Chỉ còn lại Phó Bắc Thần và Ức Phong.



Lê Thanh Tuyền hết nhìn trái rồi nhìn sang phải, đứng giữa hai con người này cậu áp lực như bị núi đè.

Cậu nhẹ giọng nói: "Anh Nghiêm Tước sẽ đến đưa trò về, thầy không cần lo cho trò, cứ về trước đi ạ."

Ức Phong ôn hòa: "Thầy đang có việc tìm Nghiêm Tước, thuận tiện ấy mà."

Cậu sững sốt.

Việc gì mà cần tìm Nghiêm Tước? Hai người này nhìn kiểu gì cũng thấy không liên quan mà.

Có tìm phải tìm Nghiên Cửu Tiêu chứ nhì

Đang nghĩ ngợi thì nhận được điện thoại của Nghiêm Tước bảo cậu ra cổng bệnh viện, hắn đang chờ.

Phía trước không phải bãi đỗ xe, Nghiêm Tước không thể bỏ xe đi vào.

Lê Thanh Tuyền mang theo hai vị nào đó ra xe, nhằm ngay ghế phụ lái ngồi xuống.

"Anh..."

Lúc này cậu mới nhìn sang anh yêu của mình.

Nghiêm Tước lúc nào cũng tươm tất nay lại luộm thuộm, cà vạt lỏng lẻo, sơ mi cũng không cài nút, tóc chưa vuốt keo, có thể tưởng tượng hắn đã gấp rút chạy đến đây như thế nào.

Dù vậy, vẫn đẹp trai theo cách riêng của hắn.

"May mà em không sao."

Nghiêm Tước ngày thường thích trêu đùa Lê Thanh Tuyền, chưa mấy phần nghiêm túc, thái độ ngã ngớn. Hắn chưa bao giờ để lộ ra biểu cảm khiến cậu lo lắng, giấu thật kín.

Cậu có chút xoắn xuýt đáp lại.

"Da..."

Thì ra hắn cũng có thể làm vẻ mặt nhìn đau lòng đến vậy.

Lê Thanh Tuyền cảm giác nơi trái tim hơi nhức nhối, vươn tay chạm vào cánh tay Nghiêm Tước.

"Em on."

Nghiêm Tước không nói gì, chỉ kéo bàn tay cậu, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nhỏ xinh.

Mặt cậu đỏ lựng, cuộn tròn ngón tay phấn hồng.

"Anh sẽ kiểm tra thật kĩ sau." Hắn nhấn mạnh câu nói.

Không tránh khỏi kiếp bị lột đồ rồi.



"Khụ khụ...!"

Ức Phong đột nhiên nói chen vào: "Lái xe đi chứ tài xế Nghiêm"

Nghiêm Tước cười nhạt: "Tôi thả các cậu xuống cục cảnh sát gần nhất ha.

Bây giờ hắn mới để ý, trên xe có hai cái bóng đèn to bự.

Ức Phong thay đổi một tư thế ngồi thoải mái: "Đến nhà của trò ấy" Ở trước mặt anh mà muốn lột đồ kiểm tra học trò của anh, đâu có được.

Lê Thanh Tuyền: "??" Nhà cậu á?

Trước khi Nghiêm Tước thể hiện sự khó chịu, Phó Bắc Thần chặn một câu: "Có việc nhờ cậu, rất quan trọng."

Nghiêm Tước chậc lưỡi, nhưng không từ chối.

Cậu muộn màng nhận ra: "...Mọi người quen nhau ạ?"

Thanh âm Ức Phong du dương: "Phải, bọn thầy từng là đồng nghiệp"

Câu này lượng tin tức hơi bị nhiều.

Chẳng lẽ Nghiêm Tước từng là...?

Một người luôn thích sạch sẽ, trang điểm bản thân giống như con công tới mùa xuân, sẽ có một ngày hành động như đồ tể.

Tưởng tượng không ra luôn.

Ức Phong không lầm Nghiêm Tước với Nghiêm Cửu Tiêu chứ?

Lê Thanh Tuyền trộm nhìn Nghiêm Tước.

Vai ác nên cái kiểu nó là vậy sao?

"Đừng nghĩ linh tinh về chồng em, anh là văn khoa, học tâm lý."

Chồng...

Nghiêm Tước thật sự rất biết cách làm cậu ngại muốn chết. Tool

Tranh thủ lúc chờ đèn xanh, Nghiêm Tước vươn móng ôm lấy Lê Thanh Tuyền, hết hôn rồi lại nựng má thịt bé trai.

Ánh mắt hắn lướt đến vải băng trên cánh tay cậu, trầm giọng: "Trước kia làm trong cục là thuận theo ý Cửu Tiêu, chán quá nên anh bỏ nghề kế thừa gia sản đấy."

Nghe thử coi đây là tiếng người hở?

Nhìn cặp đôi tình thương mến thương ở ghế trước, Phó Bắc Thần và Ức Phong chua lè, nhịn xuống xúc động hội đồng Nghiêm Tước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.