Ức Phong nhìn vẻ mặt của Lê Thanh Tuyền, bật cười: "Nói có liên quan đến Phó Bắc Thần không có nghĩa thủ phạm là cậu ta đâu."
Chẳng lẽ dạo này cười nhiều quá nên mặt mình hết liệt rồi?
Cậu sờ mặt, xấu hổ hỏi: "Thầy nói rõ một xíu đi."
Ức Phong chỉ muốn nhìn phản ứng của cậu học trò nhỏ khi bị dọa ra sao, không định bao che: "Người đặt chậu hoa ở đó là Bạch Xương của lớp thể dục. Mà em học sinh đó có qua lại mật thiết với Phó Liệt Dương, tôi đoán là trả thù riêng."
Ra là Phó Liệt Dương.
Lê Thanh Tuyền thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Phó Bắc Thần muốn xử lý cậu thì mới là vấn đề lớn.
Đánh không lại nhà binh đầu.
Ức Phong xoay bút: "Nhưng cũng chưa chắc là nhằm vào trò, có khi chỉ là tai nạn ngoài ý muốn."
Lê Thanh Tuyền không cảm thấy đây là tai nạn, lần trước Tề Thiên cổ ý va chạm, lần này tới lượt Bạch Xương đặt chậu hoa không cẩn thận.
Nhưng không có chứng cứ.
"Có điều, tôi cũng sẽ nói lại với Bắc Thần chuyện này, dù sao Phó Liệt Dương vẫn là em trai cậu ta."
Cậu không có ý kiến.
Ức Phong đột nhiên có hứng thú nói sang chuyện khác: "Có yêu sớm cũng đừng để thầy cô bắt gặp, bị phạt đấy"
Lê Thanh Tuyền không còn sợ Ức Phong nhiều như hồi trước. Có vẻ như tiếp xúc với anh thời gian dài vừa qua, anh không có biểu hiện gì kỳ lạ.
Quan trọng nhất là Ức Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gi-cung-co-the-xay-ra-trong-tieu-thuyet-/3740698/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.