Lận Uyên chân chó chạy thật xa đến căn tin mua cho Lê Thanh Tuyền một ly sữa nóng. Buổi tối trời lạnh, không giữ ẩm kĩ sẽ bị cảm.
"Cho em nè."
Cậu cảm ơn một tiếng, vươn tay cầm cốc ngồi xuống băng ghế đá trước lối vào nhà đa năng. Ánh đèn bên này sáng rọi, màu vàng ấm, còn có mái bạc che, vườn trường về đêm quang cảnh đẹp nao lòng.
Phải kể đến năm đó Nghiêm gia bỏ vốn to giúp nhà trường xây lên, Nghiêm Tước một tay thiết kế bản vẽ, kiến trúc này đã xây dựng gần mười năm, nhưng không một tí lỗi thời nào.
Hồi lâu không vận động mạnh, Lê Thanh Tuyền hiểu rõ mình bị căng cơ, chân cẳng co rút từng cơn nên không bắt xe về nhà ngay, chờ hoãn trong chốc lại rồi về.
"Bao nhiêu tiền để em gửi lại anh."
Cậu đưa mắt nhìn thiếu niên cao hơn mình tầm một tấc, ánh mắt ôn nhu và hồn nhiên, so với ánh trăng càng gần gũi, dễ dàng vươn tay là có thể bắt lấy.
Lận Uyên lắc đầu: "Có nhiều tiền đâu, em nhận đi."
Lê Thanh Tuyền không đưa đẩy nữa, nhấp một ngụm nước ẩm, bụng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hắn không rời mắt khỏi cái miệng nhỏ xinh đang uống nước của cậu bé kế bên, thấp giọng như sợ làm phiền đến cậu: "Chuyện của Dung Mẫn em đừng lo, anh sẽ giải quyết cậu ta"
Cậu không khỏi vì Dung Mẫn thắp nén nhang: "...Giải quyết thế nào?"
Đừng có nói là đánh người ta nhập viện nha?
Thanh âm của Lận Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gi-cung-co-the-xay-ra-trong-tieu-thuyet-/3724638/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.