Từ cổng thành đi vào, bất kì ai, từ già trẻ, lớn bé, gái trai chỉ cần nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn họ đều gật đầu, cung kính cười chào. Dư Noãn Tâm vô cùng kinh ngạc, không ngờ ở Đại Chu, Phu quân nàng lại có tiếng tăm đến như vậy... Là vì hắn tuấn tú, phong độ sao? Còn không, thì là mỹ nam của kinh thành chẳng hạn?...
Dư Noãn Tâm vẽ ra rất nhiều ý nghĩ trong đầu, cho đến khi, đoàn người ngựa dừng chân trước một tư phủ rộng lớn, có thể nói là rộng nhất trong số những phủ đệ mà nàng đã nhìn thấy trong kinh thành này. Dư Noãn Tâm hồi thần. Hai chữ "Thẩm Phủ" dát vàng đập thẳng vào mắt nàng. Khiến nàng đột nhiên hiểu ra nhiều chuyện, Thẩm Trọng Cẩn được nhiều người kính trọng không phải vì phu quân nàng đẹp mà vì hắn giàu... Rất giàu nữa là đằng khAc!
Dư Noãn tâm cũng đau lòng khi hiểu ra, với tình hình Đại Chu mà nàng đã nhìn thấy, Thẩm Trọng Cẩn phải làm ăn với khắp Đại Lục Cửu Châu mới có được gia sản kếch xù như thế này... Phu quân nàng chỉ mới hơn 24 đã phải cực khổ, bôn ba khắp nơi như vậy, càng nghĩ Dư Noãn Tâm càng cảm thấy xót xa.
Cổng phủ mở ra, một lão đầu trông hơn 50, vẻ mặt nghiêm nghị, tiến về phía họ. Lão khẽ cúi đầu trước Thẩm Trọng Cẩn, cung kính nói:
"Công tử... Lão gia đang ở trong đại sảnh chờ người."
Thẩm Trọng Cẩn nhàn nhạt gật đầu, hắn quay sang nhìn Dư Noãn Tâm, bàn tay siết chặt lấy tay nàng, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721732/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.