Thẩm Trọng Cẩn đến xoa dịu cơ mặt mình cũng không làm, hắn chỉnh lại tư thế quỳ, như một pho tượng đá. Anh mắt quật cường nhìn chằm chằm xuống nền nhà, im lặng không nói gì.
Thẩm Thanh Thương nhìn thằng nhóc cứng đầu mà mình đã nhào nặn nên, con quỷ dữ trong lòng lại cuộn trào, nổi dậy, ông ta rút chiếc roi da đặt sẵn trên bàn trà, vung cao....
Vút.
Khi chiếc roi gần quất vào người Thẩm Trọng Cẩn, Chu Kỳ đã chạy đến đỡ lấy, hắn quỳ xuống trước mặt Thẩm Thanh Thương, thở gấp nói:
"Sư phụ... Người hãy nghe chủ tử giải thích."
Thẩm Thanh Thương mặc dù đang rất tức giận, nhưng nghe thấy lời này vẫn cố gắng bình tĩnh thu roi lại. Ông ta đi về phía bàn trà, nặng nề ngồi xuống.
Thẩm Thanh Thương thừa biết, sự hận thù của Thẩm Trọng Cẩn với Dư gia sâu đậm như thế nào, có lẽ nó chỉ xếp sau phụ hoàng hắn, xếp sau hoàng tộc Tư Vũ thị... Một Thẩm Trọng Cẩn mang đầy thù hận mà sống là do một tay ông ta nuôi dưỡng mà thành, ông ta hoàn toàn tự tin vào điều đó.
Mười chín năm trước, Hoàng đế Đại Chu hạ sát toàn tộc Văn thị với tội thông địch phản quốc. Văn gia nhiều đời hộ quốc, lập nhiều chiến công, làm sao có thể vì hai, ba lời nói của gian thần mà bị diệt. Con chốt cuối cùng, khiến chín đời Văn gia chết thảm chính là lá thư tố cáo tội trạng mà Chủ soái Đại Yến - Dư Chấn Vũ dâng lên cho Tư Vũ Đặng Sinh - Phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721733/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.