Thẩm Trọng Cẩn khẽ cau mày, là hắn diễn không giỏi hay Thụy Vương gia kia quá già đời trong cách nhìn người... Ha... dù sao người cần nhìn rõ cũng không phải là ông ta.
Thẩm Trọng Cẩn híp mắt nhìn cô nương nhỏ nhắn, mềm mại, mang đầy một bụng ủy khuất đứng trước mặt mình, hắn khẽ cười, thanh âm trầm thấp nói:
"Ta thật sự không phải người tốt."
"Huynh tốt với ta là được..." Dư Noãn Tâm nhanh miệng đáp lời, ánh mắt nàng vẫn long lanh nhìn chằm chằm hắn.
Cô nương tuổi mới lớn dễ rung động, cũng dễ bị một vài cử chỉ quan tâm đơn giản của nam nhân mình thích thu phục, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can, đánh giá của những người ngoài cuộc, đắm chìm trong mộng tưởng của bản thân mình... Mà Dư Noãn Tâm chính là điển hình cho kiểu cô nương ấy.
Thẩm Trọng Cẩn khẽ nhếch mép, rồi lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhưng thanh âm lại đứt quãng xen lẫn mấy tiếng thở hắt đầy ý vị.
Dư Noãn Tâm còn chưa kịp hiểu nam nhân trước mặt cười vì chuyện gì, nàng ngơ ngác, mấp mấy môi muốn hỏi hắn, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị mắc lại ở cổ họng. Thẩm Trọng Cẩn nắm lấy cổ tay nàng, dùng lực không mạnh không nhẹ, nhẹ, kéo nàng lên xe.
Trong không gian ngột ngạt của xe ngựa, Thẩm Trọng Cẩn rút ra một lọ thuốc màu đen, kéo lấy bàn tay Dư Noãn Tâm đặt lên đùi mình, cẩn thận bôi thuốc lên đó.
"Ah..." Vết thương bị chạm vào, đau nhói như bị kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721697/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.