Dư Noãn Tâm bị doạ giật mình, tim đập thình thịch như trống trận. Trong nhà, nàng sợ nhất chính là giọng nói với ngữ khí lạnh băng này, mỗi khi nghe thấy nó nàng biết chắc mình sắp ăn một trận đòn không nát mông thì cũng nát tay.
Dư Noãn Tâm căng thẳng quay đầu, lắp bắp gọi: "Mẫu... Mẫu thân..."
Cánh cửa sảnh chính mở ra, Lương Tiêu Hà sải bước đi vào với vẻ mặt giận dữ, Thôi ma ma bên cạnh bà còn cầm theo một cây thước dài năm tấc. Dư Tư Niên thấy máu trong người như đông lại. Lo lắng cho Dư Noãn Tâm, ông vội vàng tiến đến, cố gắng làm dịu tình hình, cầu tình cho con gái:
"Phu nhân... Nàng bình tĩnh... Con còn nhỏ, nói từ từ thì con sẽ nghe thôi."
"16 tuổi là còn nhỏ sao?" Lương Tiêu Hà lườm Dư Tư Niên, cơn giận bà bùng lên, từ con tới cha đều không thoát nổi, bà quát lớn: "Là chàng đã nuông chiều nó thành ra thế này đấy."
Dư Tư Niên cứng họng, nuốt khan mấy ngụm nước bọt, ánh mắt đảo qua đảo lại. Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của phu nhân mình.
Lương Tiêu Hà thấy trượng phu chỉ biết nuông chiều con gái này đã chịu yên phận, mới liếc mắt nhìn sang Dư Noãn Tâm, từ từ bước về phía nàng, đôi mắt nheo lại.
Dư Noãn Tâm cảm nhận được sự nguy hiểm, vội vàng lui về sau mấy bước. "Dư Noãn Tâm!" bà quát lên, "Mau xoè tay ra đây!"
Dư Noãn Tâm giật bắn mình, ngước mắt cầu cứu phụ thân, nhưng trước sự giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721696/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.