Chương trước
Chương sau
Dư Noãn Tâm quay phắt đầu lại, tim đập thình thịch. Đứng ở cửa, dưới ánh đèn mờ ảo, là Hàn Thống lĩnh, thuộc hạ thân tín của phụ thân nàng. Ông ta tầm bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự lạnh lùng. Ánh mắt ông ta dừng lại trên người nàng, khiến nàng bất giác chột dạ.

Hàn Thống lĩnh ở đây, vậy không phải phụ thân nàng cũng đã biết hết mọi chuyện sao? Dư Noãn Tâm suy nghĩ, đột nhiên hiện giờ nàng mới biết sợ là gì...

Không để Dư Noãn Tâm có cơ hội suy nghĩ thêm, Hàn Thống lĩnh khẽ cúi đầu, nhường đường. Từ sau lưng Hàn Thống lĩnh một người đàn ông bước ra. Ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt sâu thẳm của ông ta, Dư Noãn Tâm nín thở, trái tim đập thình thịch. Người đàn ông mặc một bộ y phục đen tuyền, gương mặt tuấn tú ẩn dưới lớp bóng tối, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm khó tả. Tuổi tác của ông ta xấp xỉ Hàn Thống lĩnh, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Đôi mắt Dư Noãn Tâm trợn tròn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, ấp úng gọi:

"Phụ thân."

Dư Tư Niên sầm mặt nhìn Dư Noãn Tâm, rồi chậm rãi quét mắt về phía Thẩm Trọng Cẩn. Ánh mắt ông như chứa đựng ngàn vạn mũi tên sắc nhọn, nếu có thể giết người chắc chắn Thẩm Trọng Cẩn đã chết từ thời khắc ông bước vào.

Dư Noãn Tâm cũng cảm nhận được sự tức giận trong đôi mắt ấy. Không chần chừ, nàng chạy đến, nắm chặt lấy cánh tay ông, mè nheo gọi:

"Phụ thân..."

Dư Tư Niên lúc này mới thu lại ánh mắt lạnh lẽo của mình, cúi đầu nhìn Dư Noãn Tâm, đang tính mắng cho đứa con gái không biết nghe lời này một trận thì vệt máu đỏ tươi sau lưng Dư Noãn Tâm khiến ông không khỏi rùng mình.

"Chuyện này là sao hả?" Dư Tư Niên lớn giọng hỏi, giọng ông lạnh lùng, nhưng ẩn chứa một nỗi sợ hãi mơ hồ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn nàng.

Dư Noãn Tâm khựng lại, đôi mắt tròn xoe nhìn Dư Tư Niên. Sợ bị ông mắng ngay trước mặt Thẩm Trọng Cẩn thì sẽ rất mất mặt, nàng cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, tủi thân nói:

"Phụ thân... Người hung dữ với con..."

Nhìn thấy Dư Noãn Tâm rơi nước mắt, sự lạnh lùng của Dư Tư Niên bị cuốn trôi hết thảy. Tay chân ông luống cuống lau nước mắt cho con gái, giọng điệu cũng dịu lại mấy phần:

"Noãn Noãn ngoan... Là phụ thân sốt ruột..."



Dư Noãn Tâm đắc ý cười thầm trong bụng, nàng biết ngay phụ thân nàng sẽ không chịu nổi chiêu này mà.

Dư Noãn Tâm khịt khịt mũi, quệt đi mấy giọt nước mắt lí nhí trên mặt, chỉ về phía Thẩm Trọng Cẩn ở đằng sau, nhỏ giọng nói:

"Huynh ấy chính là người đã cứu con hôm qua."

Thẩm Trọng Cẩn lúc này mới hồi thần, thu lại ánh mắt mình, hai bàn tay đặt lên nhau, bắt chéo, cúi đầu, giọng điệu cung kính hành lễ:

"Thảo dân Thẩm Trọng Cẩn... Khấu kiến vương gia."

Dư Tư Niên híp mắt nhìn Thẩm Trọng Cẩn, ông đã nghe con gái mình kể lại chuyện ở Vọng Nguyệt Lâu ngày hôm qua, nam nhân trước mặt đúng thật là anh tuấn, tiêu sái, bên ngoài ôn nhu như ngọc nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu vẻ thâm trầm, lạnh lẽo... Là một người vừa nhìn đã khiến ông không thể có thiện cảm, ngược lại bất giác cảm thấy cần đề phòng.

"Ngươi là người Đại Chu?" Dư Tư Niên hắng giọng hỏi.

"Bẩm vương gia... Đúng vậy."

"Chuyện hôm đó ngươi cứu Triều Dương quận chúa, bổn vương vô cùng cảm kích... Nhưng hôm nay con bé cũng đã cứu ngươi... Xem như không ai nợ ai..."

Dư Tư Niên dừng lại một thoáng, thanh âm trầm thấp, có ý cảnh cáo hỏi lại:

"Ngươi hiểu ý ta không?"

Thẩm Trọng Cẩn vẫn cúi đầu, nắm tay càng siết càng chặt, một thứ cảm xúc khó chịu đè nén trong lòng, cố gắng kiềm giọng nói:

"Thảo dân đã ghi nhớ."

Dư Noãn Tâm níu lấy tay áo Dư Tư Niên, lo lắng nhìn ông, rồi lại nhìn Thẩm Trọng Cẩn, nàng cũng chẳng hiểu sao không khí giữa hai người họ lại căng thẳng như vậy? Thẩm Trọng Cẩn là người đã cứu nàng, phụ thân nên khách sáo với huynh ấy một chút chứ?



"Phụ thân..." Dư Noãn Tâm nhỏ giọng gọi, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị Dư Tư Niên một đường kéo đi, nàng giật mình, cố gắng với giọng nói lớn:

"Trọng Cẩn... Chờ ta... Ta sẽ đến tìm huynh..."

***

Về đến vương phủ, Dư Noãn Tâm vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy, nàng phụng phịu nhìn Dư Tư Niên, cảm thấy phụ thân hôm nay thật quá đáng, hậm hực trách ông:

"Phụ thân... Sao người lại nói với huynh ấy như vậy? Huynh ấy là ân nhân của con mà..."

Dư Tư Niên híp mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Con còn nhỏ... Không hiểu lòng người."

Dư Noãn Tâm không phục, trong lòng đều là sự bất bình:

"Hứ... Còn nhỏ... Còn nhỏ... Lúc nào cũng là con còn nhỏ, không hiểu này, không hiểu nọ..."

"Phụ thân với mẫu thân cứ dựa vào đó cấm đoán con đủ thứ."

Dư Tư Niên nhìn con gái cưng của mình, lớn đến chừng này, đây là lần đầu nàng tranh cãi gay gắt với ông như vậy. Ông thở dài, bất lực dỗ dành nàng:

"Noãn Noãn... Nghe phụ thân, tên người Chu này không đơn giản đâu."

Dư Noãn Tâm càng nghe càng không hài lòng, nàng không kiềm chế được, hơi lớn giọng nói:

"Phụ thân đã dạy con không được nhìn mặt mà bắt hình dong... Phụ thân chỉ mới gặp huynh ấy một lần, hà cớ gì đánh giá huynh ấy là người xấu..."

"Dư Noãn Tâm... Con náo loạn đủ rồi đấy!" Mấy lời bức xúc trong lòng còn chưa kịp nói hết, một giọng nữ lạnh băng mang theo mấy phần tức giận, lại uy nghiêm truyền tới từ phía sau đánh thẳng vào thái dương nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.