“Quân trắng này của cậu đặt ở ngoài mục* còn có phần thắng sao!” Giọng nói đanh thép hùng hồn của Đồng Tử Sâm truyền ra, dù cách thật xa nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn có thể nghe rõ ràng.
*Mục trong cờ vây, cái này mình k rõ lắm, bạn nào chơi cờ vây thì biết :D
Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Tử Sâm trong đình nhỏ từ phía xa, Đồng Tử Sâm mặc trường bào vải đay màu lam bị giặt đến trắng bệch, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần hãy còn quắc thước. Ngồi đối diện ông là một người đàn ông gầy còm, chiếc trường bào màu xanh xám trên người người đó thoạt nhìn có vẻ rộng thùng thinhg, cả người người đó bị vây trong trường bào.
Cô chỉ thấy người đàn ông gầy gò kia rất quen mắt nhưng lại không nghĩ ra.
“Tam thiếu phu nhân, mời bên này.” Tên hầu nam gọi cô một tiếng, dẫn đường cho cô, cô hoàn hồn thuận thế đi theo.
Cô tới đại trạch của Đồng gia không được mấy lần, đường cũng không quen, phải có người dẫn đường mới được.
Đình nhỏ này tên “đình Canh Đoản”, cái tên này lấy từ câu thơ “Nơi nào là đường về, trường đình Canh Đoản đình.” Trong “Bồ Tát man” của Lí Thái Bạch. Cũng không biết là ai hứng trí như vậy, lấy cái tên trích dẫn kinh điển này.
Tô Cảnh Cảnh rảo từng bước tới gần, trông đình này phỏng theo hình thức phương Nam “hoa gian ẩn tạ, thuỷ tế an đình” bốn phía đình tuy không phải thanh lưu đưa tình nhưng bao quanh là một loạt hoa thập tường cẩm đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223735/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.