Lúc chiếc áo khoác đó được đưa đến đã là chạng vạng hôm nay, lúc đó Đồng Hiên Tuấn đang định ra ngoài, khi thấy chiếc áo khoác anh có phần ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy trong đầu có bóng dáng quen thuộc, nhưng không nhớ rõ lắm. Gã sai vặt trong phủ thấy dáng vẻ không hiểu của anh bèn trả lời: “Tiểu nhân đuổi các cô ấy đi nhé?”
Đồng Hiên Tuấn nhíu mày nói: “Dẫn họ vào đi.”
Vì anh vốn định ra ngoài, vừa mới đổi Tây phục xong đã có khách tới, đành phải lộn lại về phòng đổi thường phục ở nhà.
Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ ngồi trong tiền sảnh chờ anh, vẻ mặt anh không có gì thay đổi, lúc đi ra thì thấy Tô Cảnh Cảnh cúi đầu ngồi ở trên ghế cạnh thuỵ thú được chạm trổ bằng gỗ hoa lê, dáng vẻ cô có vẻ bất an. Anh hơi đánh giá Tô Cảnh Cảnh và cô gái ngồi cạnh Tô Cảnh Cảnh, ngược lại có vài phần ấn tượng. tmm.lqđ Về phần cô gái kia anh cũng từng nhìn thấy, cũng có một hai phần ấn tượng, hình như là con gái của Từ Thiên Hoè, phú thương phía Nam thành phố.
Tô Cảnh Cảnh vốn chau mày lại, sau khi nghe thấy trng phòng khách có những tiếng động rất nhỏ liền cúi đầu, ngón tay vô tình hữu ý chạm lên chuỗi hạt thạch lựu màu cổ nguyệt thêu trên sườn xám chơi đùa, hai gò má nhanh chóng thoáng hiện rặng mây.
Vừa rồi cô nghe người làm nói đây là áo của Đồng Tam thiếu, không biết vì sao trong lòng có phần hoảng hốt, không ngờ người khôi ngô nhẹ nhàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/143092/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.