Sau giữa trưa Tô Cảnh Cảnh thấy hơi mệt mỏi, nằm trên giường quý phi trong phòng nghỉ ngơi, chậu hoa lan đêm qua sau khi được người làm vườn trong nhà cứu sống được đưa trở lại, bọn nha hoàn đặt trên bệ cửa sổ như cũ. Cô nhìn từ xa, đổi chậu gốm khác cây hoa lan kia có phần héo hắt, nhưng cuối cùng vẫn là sống. Nhìn chậu cây hoa lan dần dần có sức sống, trong lòng cô cũng thoải mái không ít. Vết thương trên lòng bàn chân ẩn ẩn cảm giác đau, cô chau mày xoay người.
Ánh mặt trời bên ngoài ngày càng gay gắt, tà tà xuyên qua song cửa sổ khắc hoa rơi vào người cô, có cảm giác ấm áp. Mấy ngày nay thời tiết dần ấm lên, nhưng chung quy cô vẫn cảm thấy lạnh, mỗi lần nói với Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ đều trả lời: “Có lẽ là thể hàn thôi.” Trả lời như không trả lời, thực ra chỉ có cô biết bản thân mình đnag lo lắng chuyện gì.
“Nghe nói quân Hộ Quốc phương Nam và Hộ Quốc Tây Nam đang đánh nhau gay gắt, không biết cuối cùng ai thắng, ai thua…” Đó là giọng nói của một người phụ nữ, có lẽ là một bà tử trong Từ gia: “Tôi muốn tìm cách ra ngoài một chuyến.” Giọng nói kia có phần sốt ruột.
Đi ra ngoài từ cửa sau của căn phòng phía Tây này mặc dù phải đi đường vòng nhưng có thể tránh được bảo vệ căn nhà, bảo vệ phía sau lại lơi lỏng, tất cả ma ma và nha hoàn trong Từ gia muốn ra ngoài thăm người nhà phần lớn đều chọn con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/143091/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.