Tôi lấy khóa từ ra, nhẹ nhàng mở cửa.
Sáu năm trước, tôi từng chăm sóc LịchXuyên trong căn phòng này, tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ màu sắc của gốivà ga giường, tất cả vẫn quen thuộc như xưa.
Lịch Xuyên lẳng lặng nằm trên giường,đắp một chiếc chăn màu xanh nhạt, Tiểu Mục lau rửa người anh vô cùngsạch sẽ, mặt anh không hề có sự tức giận, hai mắt nhắm lại, lại chưanhắm hoàn toàn, giống như không có sức lực để mở ra, nhưng lại muốnxuyên qua một khe nhỏ, liếc nhìn thế giới này một lần nữa.
Một tia nắng chiếu lên trán anh, da thịt tái nhợt gần như trong suốt, miệng anh hơi hơi mỉm cười, giống như đang chìm trong một ký ức tốt đẹp nào đó.
Lịch Xuyên vẫn đẹp như vậy, vẫn anh tuấn như vậy, cho dù là ở thời khắc cuối cùng.
Tôi quỳ xuống trước giường anh, kéo tay anh, liên tục kêu vài tiếng “Lịch Xuyên”, anh đều không có phản ứng gì.
Tôi không khỏi thất thanh khóc lên.
Cung tiên sinh nghe hô hấp của anh, lạiđè lên mạch ngay sau gáy anh, ông ta xốc chăn lên, tôi thấy từng vùngtừng vùng một trên cơ thể Lịch Xuyên xanh tím do xuất huyết.
“Lịch Xuyên, là em, Tiểu Thu!” tôi đặttay anh lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, tay anh nhanh chóng bị nước mắt của tôi làm ướt, “Anh tỉnh lại! Em xin anh hãy tỉnh lại!”
Cung tiên sinh kéo tôi qua một bên, vỗvỗ vai tôi, nửa an ủi nửa cảnh báo : “Tính mạng cậu ấy đã mất một nửa,lại không có ý chí chiến đấu, tiếp theo, cô phải hết sức cổ vũ cậu ấy.”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595347/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.