a ngày tiếptheo, ngày nào tôi cũng ở cạnh Lịch Xuyên, anh ngủ tôi mới rời bệnhviện, trời chưa sáng anh còn chưa kịp tỉnh, tôi lại chạy tới. Có lẽ làanh cảm thấy tôi hết thuốc chữa rồi, nên từ buổi nói chuyện ngày hôm đó, Lịch Xuyên bỗng nhiên trở nên ít nói hẳn đi, để tôi và Tiểu Mục chămsóc như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Nằm trên giường suốt 10 ngày, tay chânanh đều gầy teo lại, ngồi dậy cũng chóng mặt. Bác sĩ nói bệnh tình củaanh không có chuyển biến tốt gì, còn nói lần nhiễm trùng này đã tổnthương tới sức khỏe vô cùng lớn, anh gần như không còn sức chống cự gìnữa. Ngoại trừ truyền dịch ra, anh còn cần bổ sung hồng cầu và tiểu cầu. Rốt cuộc cũng có một ngày không cần truyền dịch tới hai mươi mấy giờ,tôi liền đưa Lịch Xuyên xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo, phơi nắng.
Mỗi ngày tôi và Tiểu Mục đều ở bên giườnggiúp anh hoạt động các đốt ngón tay. Dựa theo chỉ dẫn của y tá, cố gắnghoạt động cánh tay và chân của anh. Lịch Xuyên vẫn không cho tôi làmviệc này, tôi không thèm để ý tới anh, anh không còn cách nào khác, nênmặt mũi cứ nhăn quéo lại, trong lòng vô cùng không tình nguyện. Sau đó,anh lại kiên trì đi toilet một mình, được bác sĩ khuyên vài câu, nhưngvẫn không qua được sự cố chấp của anh, đành phải để Tiểu Mục đưa vào.Tiểu Mục bế anh lên xe lăn, sau đó chuyển dụng cụ thở, truyền dịch,truyền dinh dưỡng ra, vắt lên trên thành ghế. Đợi tới khi vất vả lắm mới vào toilet được, không quá một giây, Lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595346/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.