ặt anh đau đớn run lên một chút, chuông liền reo loạn lên. Một nhóm y tá vọt vào, dẫn đầu là bác sĩ phụ trách.Y tá trưởng vội vàng nói với tôi : “Tạtiểu thư, cảm xúc của bệnh nhân không tốt, tình huống cũng không khảquan, cô vẫn nên tránh ra đi.” dứt lời, y tá trưởng liền kéo tôi ra ICU. Qua một tiếng, y tá trưởng đi ra. Thấy tôi vẫn đứng ngoài cửa, khôngchịu ngồi, chống nạng rướn cổ nhìn vào trong, cười khổ lắc đầu.
“Anh ấy thế nào rồi? Có sao không?” tôi vội vàng hỏi.
“Tạm thời thoát ly nguy hiểm. Chúng tôiđã chuyển anh ta vào phòng bình thường. Cô vẫn nên về nhà nghỉ đi, ítnhất cũng nên ngủ một giấc.”
“Phòng nào?” tôi hỏi.
“407.”
“Tôi đi xem.” Tôi vội vàng đi.
“Ai—–” phía sau truyền đến tiếng thở dài của y tá trưởng.
Tôi lén lút đi vào, Lịch Xuyên đang nằmtrên giường số 1 ngủ. Không ngờ, anh lại mở mắt ra, nhanh chóng pháthiện tôi. Chần chờ một lát, tôi tiến tới trước, nhẹ nhàng vuốt ve tránanh.
“Hi,” tôi đau lòng muốn chết, bất chấpsự tức giận của anh, giọng nói bất tri bất giác dịu dàng đi rất nhiều“Anh thấy khỏe hơn không?”
Anh mở miệng nói vài tiếng, tôi nghe không rõ, cúi đầu xuống nghe.
Anh nói : “Đi về…ngủ.”
Rốt cuộc vẫn nhớ tới tôi, trong lòng hơi ấm áp, hốc mắt nhất thời đỏ lên : “Em không đi đâu hết, chỉ ở đây với anh thôi.”
“Anh có…y tá.”
“Em biết.”
Bỗng dưng một cơn đau ập tới, anh cố sức cắn chặt răng, cả người cong lại, túm chặt ga giường, ra một đầu mồ hôi lạnh.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595345/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.