Ba năm trôi qua.
Tôi làm việc ở tầng 2 của công ty phiêndịch Khai Nguyên. Tổng cộng có 10 nhân viên chính thức, tất cả còn lạiđều là nhân viên hợp đồng tạm thời. Tiền lương của tôi chỉ bằng một nửa ở Bắc Kinh, nghe nói ở Côn Minh coi như cao. Tôi thuê một nhà trọ trongmột khu gần công ty, một tháng tôi quyên góp 500 tệ cho quỹ dành chongười tàn tật, 500 tệ cho quỹ dành cho bệnh nhân ung thư, hoàn toàn lànặc danh, cho nên mặc dù thu nhập của tôi xem như cao, nhưng cuộc sốngcủa tôi hoàn toàn không hề xa xỉ, vô cùng bình thường, phúc lợi của công ty phiên dịch không thể nào so sánh được với Cửu Thông hoặc CGP, cườngđộ làm việc lại bằng nhau, buổi trưa không có cơm miễn phí, có khi tôiăn cơm hộp, có khi ăn mì ăn liền, rất ít khi ra tiệm ăn, tiết kiệm hếtsức.
Có lẽ là ăn quá nhiều mì ăn liền, hơnnữa công việc bận rộn, cuộc sống không có quy luật, dạ dày tôi xuấthuyết một lần, nằm viện 12 ngày. Tiểu Đông đang học Tiến sĩ ở Học viện Y học, nghe vậy vội vàng về thăm, chăm sóc tôi được 5 ngày, bị tôi đuổivề Quảng Đông.
Tôi giữ lời hứa, chưa từng chủ động gọiđiện thoại cho Lịch Xuyên. Nhưng thật ra Lịch Xuyên lại ngẫu nhiên sẽgọi điện thoại cho tôi, có đôi khi còn gửi email, khoảng 2, 3 tháng mộtlần. Sinh nhật tôi, anh sẽ gửi bánh quy chocolate tới. Ngày lễ, Tết cũng sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm. Tóm lại, vẫn là bạn bè.
Anh không hay nói về tình huống của mình lắm, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595348/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.