Nhìn bộ dạng của Lịch Xuyên, tôi bỗng nhiên ý thức được sự quý giá của mạng sống.
Tôi quyết định sống thật mỗi ngày thậtnghiêm túc. Nghiêm túc đi làm, nghiêm túc đi nhảy latin, và nghiêm túcchú ý tới dinh dưỡng của bản thân. Mỗi buổi sáng, tôi đều dậy sớm,nghiêm túc chạy bộ trên phố.
Hai mươi mấy năm qua, tôi chưa bao giờ nghiêm túc chú ý tới cơ thể, tới sức khỏe của mình như vậy.
Hai tuần liên tục, tôi đều không thấyLịch Xuyên. Tôi biết anh cố ý tránh tôi. Thật ra anh thường xuyên tớiCGP, hoặc là đi họp, hoặc là thảo luận bản vẽ. Vội vàng đến, vội vàngđi, buổi trưa cũng không ra nhà ăn ăn cơm. Gọi điện thoại tìm René, René lại lẩn như chạch, có lẽ là bị Lịch Xuyên cảnh cáo. Ngay cả lúc tôi mời ăn cơm René cũng tìm lý do từ chối.
Mỗi khi gặp phải sự cự tuyệt rõ rànhrành như vậy, lòng tự trọng của tôi đều chịu sự đả kích nghiêm trọng.Nhưng nội tâm của tôi lại bị một sự sợ hãi lớn hơn chiếm tràn đầy, bị sự mù quáng của chính mình cắn nuốt. Tôi nhớ lại mỗi câu mà Lịch Xuyên nói với tôi, mỗi ánh mắt của René. Tôi biết, bệnh của Lịch Xuyên ngày càngnguy kịch, anh nói không thể cho tôi 5 năm nữa, là thật.
Sáng sớm thứ 6, tôi đi làm như bìnhthường. Thật ra hôm đó tôi xin nghỉ để đi chơi xuân với Ngả Tùng. Nhưngtrước khi đi, tôi nhận được điện thoại của công ty, có mấy tài liệu cầndịch phải giao cho Giang tổng duyệt trước, vì vậy tôi liền hẹn gặp NgảTùng trước cổng tòa nhà Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595340/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.