Sáng sớm hôm thứ tư, Tiêu Quan và vàiđồng nghiệp ở Cửu Thông tới thăm tôi, trong đó có Đào Tâm Như và ĐườngNgọc Liên. Kể từ lần lỡ hẹn kia, đã lâu tôi không liên hệ với Tiêu Quan. Nghe Emma nói, Tiêu Quan đang bị Đào Tâm Như cuốn càng ngày càng chặt,sắp rơi vào thế không làm gì được. Nhưng đối với sự cự tuyệt của tôi,Tiêu Quan oán hận rất sâu. Cho nên tôi không muốn gặp anh ta cho lắm.Đặc biệt trong lúc tôi đang khó khăn như lúc này.
“Ai, Annie, sao em vừa vào CGP liền gặpchuyện không may vậy, nếu không, xem xem về lại Cửu Thông như thế nào?Bên tôi còn thiếu phiên dịch viên kìa.” Tiêu Quan nói.
“Cảm ơn, không được. Mỗi lần anh có nhiệm vụ cần hoàn thành gấp, thì đều không quên tôi mà đúng không?” tôi cười từ chối.
“Nói tới việc này, bây giờ tôi đang cóba quyển sổ nhỏ, muốn phiền em.” Anh ta lại còn dám ngang nhiên nhét baquyển sổ bán đấu giá vào tay tôi “Dù sao bây giờ em cũng rảnh rỗi khôngcó việc gì làm. Kiếm thêm chút tiền cũng tốt, đúng không?”
Tôi nhìn anh ta, khóc không ra nước mắt.
Tôi muốn nói, Tiêu Quan, anh biết tôithảm cỡ nào không? Vặn ốc vít, cả người sưng đau, còn phải dịch cho anhnữa à! Người ta CGP là nhà tư bản đúng hiệu cũng không như anh!
Đám Tiêu Quan cùng tôi hi hi ha ha một hồi, hẹn tôi chừng nào xuất viện thì mời tôi đi ăn để xả xui, sau đó đi về.
Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, tất cả lại trở về yên tĩnh.
Tim tôi giống bình truyền dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595341/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.