Ở bệnh viện, cha mẹ Lý Triều Xán tưởng Ninh Tiểu Thành nghe tin nên đến đón Tưởng Hiểu Lỗ. Thấy anh đến, họ nói:
- Ờ, ờ, Tiểu Thành cũng tới rồi, buổi tối vất vả cho con quá, con cũng thấy đấy, Triều Xán không sao cả, giữ được mạng rồi, mau đưa Hiểu Lỗ về nhà đi, con bé bị dọa dữ lắm.
Sợ ảnh hưởng tình cảm đôi vợ chồng trẻ, Trần Thục Phương còn phí công giải thích:
- Đều tại dì và dượng Lý quên xách chìa khóa, Hiểu Lỗ gặp phải, có lòng tốt muốn giúp đỡ đi một chuyến, ai ngờ lại gặp chuyện này ở cổng đơn vị Triều Xán.
Chỉ mấy câu đã nói rõ tại sao ban đêm ban hôm Tưởng Hiểu Lỗ lại ở bên ngoài phòng phẫu thuật của Lý Triều Xán.
Ninh Tiểu Thành sững sờ, đầu óc mờ mịt, dần dần hiểu ra, bèn kéo Tưởng Hiểu Lỗ:
- Em có bị thương không? Nhìn thấy gì rồi?
Cô không nói lời nào.
Ninh Tiểu Thành muốn lau cho cô:
- Đi, đi rửa trước đã___
Nhìn cô cả người đầy máu khiến trong lòng anh không thoải mái.
Nào ngờ tay anh còn chưa đụng tới cô, cô chợt sụp đổ:
- Đừng đụng vào tôi!!!
Ánh mắt kia mang theo nỗi căm ghét, phẫn nộ, sợ hãi, đau lòng... một lời khó nói hết, tóm lại, còn không bằng nhìn một người xa lạ.
Tay cứng đờ giữa không trung_____
Tiểu Thành rụt tay về.
Mấu chốt là, Kiều Hinh rất không đúng lúc gọi anh một tiếng “anh Tiểu Thành”!!!
Cô ấy trái ngược với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/1962150/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.