Đối với Tưởng Hiểu Lỗ, Triều Xán tựa như người thân, bầu bạn bên cô suốt cả tuổi ấu thơ, hễ có tiền tiêu vặt là lén mua kem cho cô, Lý Triều Xán vĩnh viễn như ánh mặt trời, tràn đầy lý tưởng hào hùng.
Cậu nói cậu muốn nhập ngũ, rong ruổi biển khơi, dũng cảm tiến tới.
Cậu nói cậu muốn làm cảnh sát, đáp đền Tổ quốc, tận trung với nhân dân.
Cậu nói đừng xem thường mình, con người mình tuy nhỏ nhưng rất đáng khích lệ.
Mơ ước lớn nhất của cậu, là làm một anh hùng, làm chuyện vĩ đại.
Cậu đứng trước lễ đường kết hôn của cô, bước xuống bậc thềm, nói, Hiểu Lỗ, mình có thể ôm cậu một cái không.
Năm nay cậu mới 28 tuổi, chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng yêu đương.
Cậu còn có cha mẹ hiền lành yêu thương cậu, tự hào về cậu.
Cậu chưa hưởng thụ niềm vui ấm áp trong đời được con cái quấn quanh.
- Triều Xán ơi... Triều Xán...
Tưởng Hiểu Lỗ khóc tan nát cõi lòng trong tuyệt vọng.
Ai tới cứu, cứu cậu với.
Cảnh trước mắt nhòe đi qua hàng lệ, chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ.
Lý Triều Xán phảng phất như ngâm mình trong nước biển lạnh băng, hôm đó mặt trời trên bãi biển rất gay gắt, họ huấn luyện ngoài trời, phải vác nặng chạy 10 km.
Nhiệt độ cao 40 độ, chạy đến mức người đầy mồ hôi, bước chân như không có thực.
Rõ ràng là ngày nắng gắt nhưng vẫn lạnh, lạnh đến mức không nơi nương tựa.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/1962152/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.