Mùa xuân ấm áp còn vương hơi lạnh trôi qua, rất nhanh hạ đã về, dường như không chút dấu hiệu, nổi mấy trận gió to, đổ hai cơn mưa rào, trời trong vắt.
Trong phòng đơn của bệnh viện đầy ánh nắng.
Lý Triều Xán khỏe mạnh ngồi trên giường bệnh, đang ăn táo, ngoạm một cái là nửa trái, nói cười với người khác.
- Ôi, cậu biết không, đội trưởng vừa thấy là cuống lên, chỉ vào thằng đó mắng: “Mày nhúc nhích nữa tao xem xem!” Hú òa, lúc đấy thằng khốn đó sợ suýt vãi ra quần!
- Ha ha ha ha ha!
Lý Triều Xán ở trên giường cười lăn lộn, vội truy hỏi:
- Sau đó thì sao, sau đó thì sao?
Cậu đã ở bệnh viện một tháng, hai vết thương ở bụng đang dần dần hồi phục, từ ban đầu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng đến bây giờ có thể ăn thức ăn bình thường liền ồn ào đòi ăn thịt dê chấm tương vừng. Cái gì cũng tốt, ngoại trừ lớp băng gạc dày trên mắt phải.
Ông trời thương xót, cuối cùng dưới nỗ lực của bác sĩ, Lý Triều Xán vẫn bảo vệ được mắt.
Chỉ có điều___
Thị lực về sau sẽ rất kém, quan trọng nhất là, trên mắt có thể sẽ để lại sẹo vĩnh viễn.
Một tháng nay, mắt cậu tổng cộng phẫu thuật hai lần, lần đầu chữa trị phục hồi, lần thứ hai cấy ghép giác mạc, trước phẫu thuật, bác sĩ lấy trong bình thủy tinh ra giác mạc của người hiến tặng, nói với cậu:
- Chàng trai, đúng là ở hiền gặp lành, con mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/1962147/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.