Editor: Nguyệt
Quan Cẩm quyết tâm đánh Lục Vân Dương một trận cho hả giận. Mặc dù đánh không lại, nhưng nghĩ Lục Vân Dương chắc sẽ không nỡ đánh trả nên Quan Cẩm vừa phỉ nhổ bản thân vừa mừng thầm. Được một người đàn ông như thế theo đuổi, ít nhiều gì hắn cũng thấy hãnh diện.
Quan Cẩm giơ nắm tay lên giáng xuống ***g ngực Lục Vân Dương.
“A!!!——-“
Quan Cẩm dừng nắm đấm giữa không trung, ngẩn người.
Lục Vân Dương giơ tay lên ra vẻ vô tội: “Không phải tôi kêu.”
“Nói thừa, tôi còn chưa điếc.” Quan Cẩm hạ tay xuống. “Là giọng nữ, hình như cũng ở tầng này. Không phải lại là Khương Linh Huyên chứ?”
Lục Vân Dương đã mở cửa ra: “Đi xem rồi nói.”
Hai người chạy dọc hành lang một đoạn, thấy phía trước cửa phòng Phương Sâm mở toang, còn nghe được tiếng nhân viên phục vụ đang chạy đến. Các phòng cùng dãy hành lang cũng lục tục mở cửa. Mọi người nhô đầu ra hỏi nhau xem chuyện gì xảy ra.
Phương Sâm ôm vợ mình bước ra khỏi phòng, vẻ mặt trầm trọng: “Vừa rồi Uyển Tình nhìn thấy một người mặc áo choàng đen chạy vụt qua.”
Lục Vân Dương nhướn mày: “Phương phu nhân nhìn từ cửa sổ sao?”
“Không phải, là lúc mở cửa phòng.” Phương phu nhân sắc mặt tái nhợt nói, “A Sâm thấy cổ họng không được thoải mái nên tôi bảo phòng bếp làm cho ông ấy món tuyết lê chưng đường. Nghe ngoài cửa có tiếng động, tôi tưởng là nhân viên phục vụ nên ra mở cửa. Ai ngờ …” Bà dừng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945569/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.