Editor: Nguyệt
Cuối cùng, Lục Vân Dương vẫn làm Quan Cẩm xù lông, bị hắn đá ra ngoài. Cửa lách cũng bị Quan Cẩm dùng tủ quần áo chặn lại.
Lục Vân Dương lắc đầu bất đắc dĩ, nghĩ một lúc rồi đến phòng của em trai Lục Vân Trì. Đang đi trên hành lang thì gặp nhóm người nhà mình chậm rãi bước tới.
“Anh hai, anh không đi ăn cơm à?” Lục Vân Trì cười tủm tỉm hỏi.
“Vợ nhỏ sắp chạy mất rồi, còn cơm nước gì nữa …” Lục Vân Dương nói với giọng u buồn.
“Ăn no mới có sức theo đuổi cô vợ nhỏ chứ.” Lục Vân Trì nói đùa một câu, rồi lập tức nhận ra đùa không đúng thời điểm, vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Ha ha, anh hai à, bọn em đi ăn trước đây.”
“Khoan đã, đừng ăn vội. Vào phòng em trước đi.” Lục Vân Dương không quay đầu lại, đi thẳng đến phòng nghỉ của Lục Vân Trì.
Tần Tiếu không nhịn được, hỏi: “Vào làm gì?”
“Họp!”
“Hu hu, ông xã à, em đói …” Tần Sắt vô lực dựa vào người Lục Vân Trì.
“Bà xã à, anh cũng đói lắm, nhưng thôi đành chịu khó nhịn vậy …”
Vì thế, một đám người đói bụng bước vào phòng với vẻ mặt ai oán.
Nghe Lục Vân Dương nói xong, Mô Thiên Hạc tròn mắt kinh ngạc: “Anh họ, anh không nói đùa chứ?”
“Nếu là đùa thì đã tốt.” – Lục Vân Dương thở dài – “Cách mạng sắp thành công, đột nhiên lại nhảy ra một kẻ địch mới.”
“Anh à, người sống không tranh được với người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945568/quyen-5-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.