Thịnh Tam Lang hiểu lầm ý Hồng Đậu, cau mày nhìn Lạc Sênh : « Biểu muội, ép mua ép bán không hay mà ? »
Biểu muội gặp lang quân tuấn tú buông lời trêu chọc mấy câu, thực ra cũng không tổn thất gì cho người ta. Nếu là hắn, hắn sẵn lòng luôn, chỉ cần biểu muội lo cơm là được.
Nhưng ép mua cửa hàng của người ta có thể chiếm kế sinh nhai người khác, lương tâm day dứt lắm.
« Ép mua ép bán ? » Lạc Sênh bật cười : « Biểu ca yên tâm, không có chuyện đấy đâu. »
Thịnh Tam Lang không hiểu : « Nhỡ người kia sống chết không chịu bán thì sao ? »
Lạc Sênh suy nghĩ một chút rồi nói : « Vậy thì cứ thử đã xem sao. »
Dứt lời, nàng đi về phía tiệm bán phấn son.
« Biểu muội, chờ đã. » Thịnh Tam Lang vội vàng đuổi kịp.
Đúng như lời Thịnh Tam Lang, đây chỉ là một cửa tiệm lấy bán phấn son làm gốc, tuy không đến mức người ngựa nhộn nhịp nhưng cũng có không ít người đang lựa phấn chọn son trong tiệm.
Lạc Sênh vừa bước vào, không khí tĩnh lại.
Cửa hàng tọa lạc nơi tập trung nhiều phủ huân quý, làm ăn buôn bán không thể thiếu những người này ghé qua. Có vài khách hàng nhận ra ngay Lạc Sênh.
Sao Lạc cô nương lại đến đây rồi ?
Chẳng lẽ Hoa Tưởng Dung ra mắt loại son phấn thượng phẩm mới, thu hút được cả Lạc cô nương danh tiếng lẫy lừng ?
Không thể nào, các nàng đều là khách quen cũ, nếu thực sự có gì mới chẳng nhẽ lại không biết ?
Thành Tây có hai cửa tiệm phấn son rất nổi tiếng, còn cái tiệm này cũng chưa có mấy tiếng tăm. Cũng vì vậy, trước Lạc cô nương cũng chỉ đến đây có một lần rồi thôi. Nhưng phàm đã làm ở đây thì đều phải vô cùng tinh tường, nếu khách quý từng ghé mà còn quên mặt thì thôi, đừng có làm tiếp làm gì.
Nữ chưởng quỹ ánh mắt tinh tường tự mình nghênh tiếp, cười như hoa nở : « Mời Lạc cô nương vào trong. »
*Chưởng quỹ : quản lý cửa hàng, không phải chủ.
Lạc Sênh khẽ gật đầu, bước vào.
Khấu Nhi lên tiếng : « Cô nương chúng ta muốn chọn một ít phấn son, chưởng quỹ dẫn chúng ta đến nhã gian đi. »
Chỉ cần là cửa tiệm trên mức bình thường một chút cũng sẽ chuẩn bị một nhã gian chuyên dành cho khách hàng có thân phận cao quý, tất nhiên Hoa Tưởng Dung cũng không ngoại lệ.
Nữ chưởng quỹ không hề nghi ngờ gì, cung kính dẫn Lạc Sênh đến một gian phòng.
Bên trong phòng xông hương lãng đãng, là hàng thượng cấp.
Có nữ tiểu nhị lanh lợi dâng trà thơm rồi nhanh chóng lui ra.
Nữ chưởng quỹ tự mình bưng một chiếc khay đến bên bàn, bên trên là mấy chiếc hộp tinh xảo.
« Đây là mấy kiểu phấn tốt nhất của tiệm chúng ta, mời Lạc cô nương xem thử. »
Lạc Sênh nhìn qua loa rồi hỏi nữ chưởng quỹ : « Không biết Đông gia của quý điếm là ai, ta có chuyện làm ăn cần thương lượng. »
*Đông gia : chủ, nhưng tớ sẽ để nguyên là Đông gia nhé, sau gọi Lạc cô nương là bà chủ thì già wa'
Bàn chuyện làm ăn ?
Nữ chưởng quỹ hơi sửng sốt.
« Sao vậy, chưởng quỹ không tiện bàn à ? »
Nữ chưởng quỹ cười khan.
Nàng không dám đắc tội Lạc cô nương, cũng không tiện bàn thật.
Làm ăn ở địa điểm như thế này, tất nhiên chín mười phần có liên quan đến mấy gia đình huân quý.
Lạc Sênh mỉm cười nhìn nữ chưởng quỹ : « Chưởng quỹ biết ta là ai chứ ? »
« Tất nhiên rồi, ngài là Lạc cô nương. »
« Cha ta thì sao ? »
Nữ chưởng quỹ không dám nói, vẻ mặt hơi tái đi.
« Nếu ta muốn thì chỉ cần đi hỏi cha ta, cha ta tra loáng cái là ra. Việc gì chưởng quỹ phải mắc công như vậy, chẳng được bên nào cảm ơn ? »
Vẻ mặt chưởng quỹ đã khó xử vô cùng.
Lạc Sênh càng lạnh nhạt : « Được rồi, ngươi có thể đi hỏi Đông gia của ngươi trước đi, bảo Lạc cô nương muốn thương lượng chuyện làm ăn, nếu bằng lòng hay không thì đều do Đông gia làm chủ, chưởng quỹ việc gì phải mua dây buộc mình, »
Nữ chưởng quỹ nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Phải, nàng chỉ là một chưởng quỹ, sao lại phải dính líu vào mấy chuyện này làm gì. Lạc cô nương tìm Đông gia bàn chuyện, nàng cho người truyền tin cho Đông gia là xong, Đông gia đến hay không là chuyện của Đông gia.
Nữ chưởng quỹ gọi một tiểu nhị vào rỉ tai mấy câu, tiểu nhị vội vã rời đi.
« Lạc cô nương xin đợi một chút. »
Lạc Sênh gật đầu.
Nữ chưởng quỹ cảm thấy áp lực khó hiểu đè nặng, cười lấy lòng : « Lạc cô nương có thể nhìn qua son phấn của cửa hàng chúng ta. »
Dù sao cũng chẳng làm được gì khác, cứ mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau như thế này lúng túng lắm.
« Không cần, mua hết đi. Hồng Đậu— »
Hồng Đậu thành thục rút một tấm ngân phiếu từ trong hà bao : « Chưởng quỹ xem đủ chưa ? »
Chưởng quỹ nhận tấm ngân phiếu bằng cả hai tay, không nói nên lời.
Lạc cô nương đúng là thần tài, chẳng lẽ sẽ mua lại cái tiệm này chứ ?
Nếu vậy, nàng nguyện ý tiếp tục làm chưởng quỹ !
Lạc Sênh thong thả uống trà. Chờ tầm nửa giờ thì có một bà tử vội vã chạy đến.
Bà tử thấy Lạc Sênh thì bước vội đến, tự giới thiệu : « Lão nô là người của Nhị nãi nãi phủ Triệu Thượng thư, cửa hàng này là do Nhị nãi nãi của chúng ta bỏ chút vốn mở, không biết Lạc cô nương muốn thương lượng chuyện làm ăn thế nào ? »
Nếu không phải là Lạc cô nương thì làm sao có chuyện dễ dàng tiết lộ chuyện này. Nhưng ai bảo cha người ta lại là thống lĩnh Cẩm Y Vệ chứ, muốn tra đâu có khó khăn gì.
Lạc Sênh uống một ngụm trà.
Hóa ra là do cháu dâu thứ hai của vị Hình bộ Thượng thư gặp ở phủ Bình Nam vương kia lặng lẽ đầu tư.
Nàng chẳng biết gì về mấy chuyện trong kinh thành, tất nhiên cũng muốn tìm hiểu thêm, hôm ấy về nhè thuận miệng hỏi qua về tình hình trong nhà của Triệu Thượng thư.
Triệu Thượng thư có hai con trai. Hai cháu trai của Đại phòng đều đã lấy vợ, cháu trai Nhị phòng vẫn còn nhỏ. Vừa nghe bà tử kia nói đến Nhị nãi nãi, nàng hiểu ngay đó là cháu dâu thứ hai của Triệu Thượng thư.
« Ngươi có thể làm chủ à ? » Lạc Sênh dò xét nhìn bà tử.
Bà tử cười : « Nhị nãi nãi đã giao hết chuyện cho lão nô, nếu quả thực lão nô làm chủ không tốt, đành xin Lạc cô nương thông cảm đôi phần, để lão nô đến xin phép Nhị nãi nãi ra mặt. »
« Ta muốn mua lại cửa hàng này. »
Bà tử tái mặt.
Không nghĩ Lạc cô nương hỏi chuyện này, bà phải đi hỏi chủ tử mới được.
Dù tiền lời thu được ở đây cũng không đáng là bao, nhưng được cái có thể làm ăn lâu dài. Mãi mới có thể mở được ở địa điểm thuận lợi thế này, nào có chuyện Nhị nãi nãi chịu buông tay.
« Mười nghìn lượng. »
Mặt bà tử trắng bệch. Cửa hàng này đúng là có lượng khách ổn định, nhưng có bán thì cùng lắm là ba nghìn lượng thôi.
Mười nghìn lượng – đây, đây là muốn lấy tiền đè chết người à ?
« Sao ? » Lạc Sênh lạnh mặt, chờ câu trả lời.
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ gói gọn một từ, bà tử đáp : « Bán ! »
Bỗng dưng kiếm lời tận bảy nghìn lượng, không cần xin phép Nhị nãi nãi, bà cũng có thể tự quyết.
Phải biết rằng, một cửa hàng thế này một năm cũng chỉ lời mấy chục lượng, bao năm mới kiếm được bảy nghìn chứ.
Nếu cuộc mua bán này không thành, thể nào Nhị nãi nãi cũng giết bà.
« Nếu đã đồng ý bán thì chọn ngày không bằng gặp ngày, xem xét làm thủ tục đổi chủ cửa hàng với viết văn thư khế ước đi. »
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ gói gọn một từ, bà tử lại đáp : « Được ! »
Không đến nửa ngày, khế ước mua tiệm đã được Hồng Đậu ôm trong tay.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Hồng Đậu cười tít mắt : « Biểu công tử, ta nói không sai chứ ? Đồ cô nương chúng ta nhìn trúng chưa bao giờ không mua được. »
Mà tâm trạng Thịnh Tam Lang cũng có chút nặng nề.
Hắn vô tình nghe nữ chưởng quỹ kia lẩm bẩm, cái cửa hàng mặt phố này bán cùng lắm là ba nghìn lượng, thế mà biểu muội lại bỏ ra tận mười nghìn lượng để mua.
Cậu thiếu niên lo lắng hỏi : « Biểu muội à, muội mua bán thế này có sợ tiêu hết của hồi môn không ? »
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]