« Của hồi môn ? » Hồng Đậu lại cao giọng : « Cô nương chúng ta chuẩn bị đồ cưới làm gì ? »
Thịnh Tam Lang nhất thời chưa hiểu rõ ý nha hoàn, ánh mắt nhìn Lạc Sênh thêm vài phần cảm thông.
Hắn quên mất, biểu muội từ bé không có mẹ, dượng lại là đàn ông, e là quên mất chuyện chuẩn bị của hồi môn cho biểu muội.
Nghĩ đến đường muội Giai Ngọc, Đại bá mẫu chuẩn bị đồ cưới cho muội ấy từ lúc muội ấy mới lọt lòng.
Đây là có mẹ thương và không có mẹ thương đây, khác hẳn nhau, biểu muội thật đáng thương.
Thịnh Tam Lang thả hồn suy nghĩ, lại thấy Hồng Đậu bĩu môi, nói đầy vẻ dè bỉu : « Cô nương chúng ta thích nuôi nam sủng thì nuôi nam sủng, thích lấy ngọc trai nhằm bắn chim sẻ thì bắn chim sẻ, nếu quá nhàm chán thì có thể đi chải lông cho Đại Bạch. Cuộc sống sung sướng hoàn mỹ như vậy được mấy người, sao mà phải lập gia đình chứ ?
Lập gia đình quá nguy hiểm, trước ở Kim Sa cô nương từng nảy ra ý đó với cái tên họ Tô kia, ai mà ngờ xui xẻo kinh khủng, suýt thì mất mạng.
Lập gia đình ấy hả ? Đời này đừng hòng cô nương lập gia đình.
Thịnh Tam Lang trân trân nhìn, ánh mắt mờ mịt nhìn về Lạc Sênh nhằm xác minh.
Khấu Nhi đứng bên kéo tay áo Hồng Đậu, sẵng giọng : « Hồng Đậu ngươi im đi, sao có thể nói hết cho người khác những gì nói trong đầu vậy ? Ta đã bảo với người rồi, có nhiều chuyện có thể làm nhưng không thể nói, không biết giữ miệng thì không được đâu... »
Thịnh Tam Lang xoa thái dương.
Không được, hắn phải tiêu hóa đã.
Có trong tay khế ước cửa hàng rồi, Lạc Sênh chẳng còn muốn dạo phố, cười cười với Thịnh Tam Lang : « Biểu ca, chúng ta về thôi. »
Thịnh Tam Lang gật đầu qua loa : « Ừm, hồi phủ thôi. »
Đi được mấy bước, Thịnh Tam Lang vẫn không nhịn được mà hỏi nhỏ : « Biểu muội, những gì Hồng Đậu nói khi nãy là thật à ? »
Thế lại nghe ngay thấy Khấu Nhi thầm thì với Hồng Đậu phía sau : « Thấy ta nói có đúng không, vẫn là cô nương biết nói chuyện. »
Thịnh Tam Lang : « ... »
Thôi đành vậy, mỗi người một chí, hắn chỉ cần giữ mồm giữ miệng, ăn no ngủ say là được rồi.
Mà Vệ Hàm cũng biết tin Lạc Sênh mua lại cửa hàng son phấn từ miệng Thạch Diễm.
« Lạc cô nương muốn mở quán rượu à ? »
Thạch Diễm nuốt nước miếng theo bản năng, ánh mắt khôn lường : « Dạ, biểu ca của Lạc cô nương còn đòi làm tiểu nhị ấy. »
Mấy ngày nay hôm nào hắn cũng bẩm báo không ít chuyện liên quan đến Lạc cô nương cho chủ tử. Lần nào chủ tử cũng chỉ lạnh lùng nghe không nói nửa lời, đây là lần đầu tiên chủ động hỏi đến.
Có thể thấy chủ tử nhớ mãi không quên tài nghệ nấu nướng của Lạc cô nương, hắn cũng y vậy.
« Ty chức cũng chẳng có ý gì đâu, nhưng mà cái tay Thịnh Tam Lang kia quá là xảo trá, làm tiểu nhị thế nào chẳng được bao ăn, hắn ăn hai tô mỳ thịt lát là ăn luôn bổng lộc một năm của quan ngũ phẩm rồi... »*
Thùng cơm như cái tay Thịnh Tam Lang đấy, không làm tiểu nhị cho quán rượu của Lạc cô nương thì cả năm cũng đào thế nào ra được hai trăm lượng bạc chứ ?
Vệ Hàm không nhịn được cười khẽ : « Nếu thật sự muốn mở quán rượu thì tất nhiên sẽ không bán một một trăm lượng bạc một tô mỳ thịt lát. »
Chàng có hàng mày kiếm, có mắt đen nhánh, giống như áng trăng sáng mùa đông, phải cười lên mới có chút ấm áp.
Thế nhưng Thạch Diễm đã có sức đề kháng với vẻ mặt ấy rồi, dù sao nhìn mãi cũng quen, còn thức ăn Lạc cô nương nấu thì ăn bao nhiêu cho đủ.
Tiểu thị vệ cười ngây ngô : « Chủ tử, mấy ngày vừa rồi ty chức đã cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ được giao, có thể được tăng lương không ạ ? »
Hắn muốn có tiền, hắn phải ghé quán rượu Lạc cô nương mở ăn mới được !
Nụ cười trên mặt Vệ Hàm lặn mất, giọng nói lạnh tái tê : « Chuyện Lâm phủ đốn cây ta còn chưa xử lý ngươi đâu, hay là muốn được lãnh phạt trước thời hạn ? »
Cái tên vô liêm sỉ này dám lén lút chui vào Lâm phủ, lại còn bị Lâm Đại công tử phát hiện, may là đối phương không nhận ra, chứ không chàng mất sạch mặt mũi rồi.
Thạch Diễm rụt cổ lại, lắp bắp : « Ty chức sai rồi. »
« Tiếp tục để ý Lạc phủ. » Vệ Hàm lãnh đạm nói.
Một tháng sắp trôi qua rồi mà Lạc cô nương lại đang bắt tay vào chuẩn bị mở quán rượu. Người không thể bỏ qua ước định kia hình như chỉ có mình chàng.
Mà đúng ngày hôm ấy, Lý thần y vẫn luôn trong trạng thái nóng nảy sốt ruột cuối cùng cũng gặp được Vương đại phu.
Người bắt Vương đại phu vào kinh chính là tùy tùng của Lý thần y.
Cái người này vốn là một hiệp khách hành sự khó lường, bởi vì bị kẻ thù truy lùng mà suýt mất mạng, được Lý thần y kéo mạng về từ quỷ môn quan.
Từ đó về sau, hắn tự coi mình là tùy tùng, đi theo Lý thần y đã nhiều năm.
« Là hắn hửm ? » Lý thần y nhìn chằm chằm Vương đại phu vàng vọt như quả dưa leo, mặt đầy vẻ chê bai.
Tùy tùng chắp tay : « Hắn chính là kẻ giao bán Thoái hàn hoàn với Dưỡng nguyên đan với mấy gia đình giàu có. Tiểu nhân đã cứu hắn từ đám hạ nhân đang ra tay đánh đập, lúc ấy hắn chỉ còn thoi thóp thôi. »
Lý thần y càng tức, mắng : « Cái đồ nốt nát này. Có Thoái hàn hoàn và Dưỡng nguyên đan trong tay mà lại lăn lộn ra nông nỗi này, có mất mặt hay không hả ? »
Râu tóc lôi thôi, Vương đại phu vẻ mặt tiều tụy òa khóc.
Sao mà hắn biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế chứ !
Ban đầu hắn ỷ vào việc dùng Thiên kim hoàn chữa khỏi bệnh cho thái thái Tô gia kiếm được chút tiền, lại còn lãi được danh thần y.
Dần dà tiền càng lúc càng nhiều, tiếng càng ngày càng vang. Có một vị phu nhân nhà giàu ở phủ Kim Lăng bị phong hàn đã lâu không khỏi bèn mời hắn đến, nếu chữa khỏi sẽ trả vàng bạc châu báu.
Hắn đột nhiên nhớ đến loại thuốc khác học được từ chỗ Lạc cô nương.
Hắn tận mắt thấy cái vị Lac công tử ở nhờ Thịnh gia kia sắc mặt càng lúc càng hồng hào.
Người khác không biết, hắn thì có, tất cả đều nhờ vào công lao của món thuốc kia !
Nhưng Lạc cô nương đã cảnh báo hắn không được dùng món thuốc đó, hắn cũng đã đồng ý.
Nhưng sức khỏe của vị phu nhân kia yếu ớt vô cùng, chỉ cần uống thuốc kia, bệnh tình thuyên giảm, đến khi ấy tiền tài và danh phận sẽ ồ ạt kéo về với hắn, khiến hắn lung lay.
Chưa kể, hắn đã nếm được mùi vị của tiền tài danh vọng.
Rốt cuộc lòng tham áp đảo, hắn vẫn lôi món thuốc kia ra, thu rất nhiều vàng của vị phu nhân kia.
Nhưng không ngờ lại chẳng có hiệu quả, vị phu nhân kia vì uống thuốc của hắn mà ngừng lại một loại thuốc khác đã uống nhiều năm, yếu đến mức không xuống nổi giường.
Thuốc đã không có hiệu quả, lại còn khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng, nhà giàu kia làm gì chịu để yên. Thế là cả một đám người đến đập phá y quán của Vương đại phu, đòi Vương đại phu giải thích cho bằng được.
Vương đại phu ấp úng không rõ, bị đánh cho tơi bời, cố gắng lết thân bỏ trốn nhưng gia đinh nhà đó vẫn một mực đuổi theo.
Tiếng lành đồn ít tiếng xấu đồn nhiều, tin Kim Sa có một lão thần y bán thuốc giả nhanh chóng lan ra ngoài, nếu tùy tùng của Lý thần y không đến kịp, e là Vương đại phu đã bỏ mạng rồi.
Vương đại phu khóc như một đứa bé với Lý thần y, vừa khóc vừa sám hối : « Ta không nên tham lam, ta vẫn biết Lạc cô nương kia không đơn giản, sao lại ngu si không nghe lời nhắc nhở... »
Lý thần y càng nghe càng thấy có vấn đề : « Khoan đã, Lạc cô nương gì cơ ? »
Vương đại phu vẫn khóc tu tu.
« Nói ! » Lý thần y quát to, cả căn phòng dường như run rẩy theo.
Sáu mươi bảy mươi năm nay lão không tức giận như thế rồi, con lừa ngốc này đúng là có bản lĩnh !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]