Kỳ hẹn một tháng Lạc Sênh nói càng lúc càng gần mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Lý thần y tìm đến cửa Lạc phủ.
Vệ Hàm dần cảm thấy lại bị vị cô nương kia lừa gạt, nhưng có lẽ là do đã quen nên chàng cũng không để bụng.
Chẳng qua nếu không mời được thần y thì cũng có chút phiền với chàng...
Còn Lạc Sênh lúc này, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, một ngày hơn nửa thời gian lang thang trên đường, dường như đã quên khuấy giao kèo với Khai Dương vương.
Lạc cô nương bát phố tất nhiên là không chỉ có một mình, một vị biểu ca, hai tiểu nha hoàn, thỉnh thoảng còn có một người hầu gái lớn tuổi đeo khăn lụa che mặt.
Tính về đội ngũ thì có vẻ sụt giảm so với trước, nhưng so về uy thế thì không kém một phân.
Trên đời chẳng thiếu gã đàn ông tự thấy hài lòng với vẻ ngoài của bản thân, thấy Lạc cô nương là tránh như tránh tà.
Lại một tên thư sinh ẻo lả sau khi nhận ra Lạc cô nương thì ánh mắt chớp nhoáng, tránh đi, Hồng Đậu chống hông chửi bới.
« Hứ cái đồi khỉ mốc, nghĩ mình là thần tiên à. »
Nam sủng của cô nương có ba người, người nào không có tướng mạo cỡ Phan An chứ. Tư công tử chết rồi không nhắc đến, biết Minh Chúc công tử và tiểu Phụ Tuyết giờ đang làm gì không hả ?
Đang nuôi Đại Bạch !
Hai người xinh đẹp nhường vậy mà cô nương cũng đuổi đi chăn ngỗng rồi, cái đồ giày rách kia nghĩ đêm đêm thủ thỉ với tổ tiên là đủ để cô nương vừa ý đấy hả ?
Hồng Đậu càng nghĩ càng giận.
Khấu Nhi khuyên nhủ một bên : « Được rồi, lắm kẻ xấu người tính hư, không đáng để chúng ta phải bực tức. »
« Ta chỉ tức chúng có mắt như mù thôi. » Hồng Đậu tức giận nói.
Khấu Nhi bật cười : « Ta thấy chúng không phải có mắt như mù đâu. Nếu thực sự muốn tránh cô nương của chúng ta như tránh tà, gặp phải thì cứ lẳng lặng mà chuồn có phải tốt không ? Việc gì phải bày ra cái vẻ kinh hồn bạt vía như thế chứ. Ngươi biết như thế nghĩa là gì không ? »
« Là gì ? » Hồng Đậu phối hợp.
« Lạt mềm buộc chặt ! » Khấu Nhi giơ ngón tay trắng nõn lên chỉ trỏ : « Mấy cái kẻ tỏ ra không muốn không ham, chưa biết chừng trong lòng chỉ mong được lọt vào mắt xanh của cô nương ấy chứ. Cô nương chúng ta là ai cơ chứ, là Lạc cô nương ném ngọc trai như ném đá, ngươi nghĩ là có nhiều quý công tử lắm hả ? Chỉ có lắm kẻ không thích ăn cơm lạt muốn trèo cao thôi. »
Hồng Đậu nghiêm túc gật đầu : « Khấu Nhi, lần đầu tiên ta thấy ngươi nói có lý đấy ! »
Khấu Nhi nhếch miệng : « Ta đã bao giờ nói không có lý đâu. Đã bảo từ lâu rồi, mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài được... »
Hồng Đậu yên lặng che kín hai tai.
Lạc Sênh không buồn để tâm đến mấy lời chí chóe của hai tiểu nha hoàn, nàng chợt dừng chân hỏi Tú Nguyệt nãy giờ im hơi lặng tiếng : « Tú cô, ngươi thấy chỗ này thế nào ? »
Tú Nguyệt yên lặng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nàng không hiểu vì sao Lạc cô nương lại đột nhiên hỏi nàng chuyện này làm gfi.
Lạc Sênh chỉ tay, lãnh đạm nói : « Sau chúng ta mở một quán rượu ở đây, ngươi nói có thể ăn nên làm ra không ? »
Tú cô yên lặng một lúc, hỏi thật : « Nếu như cô nương có đầu bếp đủ tay nghề thì nhất định sẽ ăn nên làm ra. »
Trên đường hồi kinh nàng đã được biết tài nấu nướng tinh xảo của Lạc cô nương. Mấy ngày nay ở phủ Đại Đô Đốc, nàng chỉ quanh quẩn tại phòng bếp, Lạc cô nương thường xuyên sẽ yêu cầu rõ nàng làm món này món kia.
Chờ đến lúc nàng làm xong bưng ra, Lạc cô nương thường sẽ gọi nàng đến bên cạnh, chỉ ra những chỗ thiếu sót của món ăn.
Mà mỗi lần nghe Lạc cô nương giảng dạy như vậy, nàng lại càng cảm thấy Lạc cô nương giống Quận chúa, thậm chí có đôi lúc bần thần còn sinh ra ảo giác Lạc cô nương và Quận chúa là cùng một người.
Nếu không trên đời này làm gì có hai người tâm tư giống nhau đến nhường vậy ?
Nhưng mười hai năm trước Quận chúa đã hương tiêu ngọc vẫn, không thể nào liên quan gì đến Lạc cô nương được.
Có lẽ là vì nàng quá nhớ Quận chúa.
Quận chúa của nàng ấy mà, là cô nương tốt nhất trên đời.
Lạc Sênh thấy ánh lệ lóe lên trong mắt Tú Nguyệt, trong lòng đau xót nhưng chỉ có thể tảng lờ, cười hỏi : « Thế lúc đấy để Tú cô làm đầu bếp thì sao ? »
« Ta ? » Tú Nguyệt ngây ngẩn hoàn toàn.
« Phải, ngươi là đầu bếp, ta sẽ giúp một tay, như thế nhất định quán rượu sẽ tập nập khách hàng nhỉ ? »
« Tất nhiên rồi ! » Không đợi Tú Nguyệt đáp lười, Thịnh Tam Lang đứng một bên đã mãnh liệt gật đầu, kích động đến thiếu điều lắc lắc cánh tay nhỏ nhắn của Lạc Sênh.
Hắn nào có sung sướng gì, sau khi đưa biểu muội hồi kinh mãi không chịu về chính là để chờ ăn được bữa cơm biểu muội hứa hẹn khi trước !
Kết quả, chờ ngày chờ đêm, đến cả mẹ đẻ còn liên tục chất vấn vì sao vẫn chưa chịu về, vậy mà vẫn không chờ được bữa cơm ấy.
Nhất định ông trời không đành lòng để hắn đáng thương như vậy, giờ biểu muội lại muốn mở quán rượu, còn đích thân xuống bếp !
« Biểu muội ! » Thịnh Tam Lang hít sâu một hơi, trịnh trọng hỏi : « Tiệm rượu của muội có thiếu tiểu nhị không ? »
Nếu biểu muội thực sự vào bếp, vậy hắn sẽ viết thư gửi về nhà, báo một hai năm tới chưa về vội, ở kinh thành xông pha một phen, áo gấm về làng.
« Tiểu nhị ? Dĩ nhiên là cần rồi. Nhưng mà biểu ca – »
« Ta có thể ! » Thịnh Tam Lang vỗ ngực : « Biểu muội nhìn ta khỏe mạnh thế này thì bưng mấy mâm thức ăn đảm bảo thừa sức, còn có thể kiêm luôn cả bảo vệ. »
Hắn lại còn bụm má : « Tướng mạo cũng không xấu xí, chắc chắn không dọa thực khách chạy mất đâu. »
Hắn còn thấy thu hút nữ thực khách cũng không thành vấn đề cơ, nhưng vốn khiêm tốn đúng mực, khó mà nói ra được.
Tình cờ có người đi ngang qua, âm thầm lắc đầu.
Mấy vị công tử này đúng là... đang yên đang lành lại muốn đi làm tiểu nhị, sao lại thế được.
Tò mò, người nọ bước chậm lại.
« Biểu muội, được không ? » Thịnh Tam Lang đầy mong chờ hỏi.
« Nếu biểu ca không bận tâm thì đương nhiên là được. »
Lạc Sênh không cảm thấy để Thịnh Tam Lang làm tiểu nhị thì có gì không ổn, dù sao đối phương cũng sẵn sàng tình nguyện.
Đến khi quán rượu khai trương, nàng vốn là con gái Đại Đô Đốc còn làm đầu bếp đây này.
« Thế thì quyết định như thế đi. »
Lạc Sênh gật đầu : « Được. »
Người qua đường chậm bước hóng chuyện mặt thần ra, vừa đi vừa nghĩ : sau này quán rượu kia mà mở, nhất định hắn phải đếm thử một phen.
Lạc Sênh nhìn về một cửa tiệm nhỏ, hơi nhếch miệng.
Mấy ngày đ ilang thang cuối cùng cũng có kết quả, cửa tiệm này sau này sẽ đặt quán rượu của nàng.
Nàng đi ngang dọc dãy phố, cẩn thận quan sát nơi tập trung nhiều gia đình huân quý chính là để chọn một địa điểm phù hợp đặt quán rượu.
Đường đi từ phủ Bình Nam vương đến đây tiện vô cùng, chỉ cần đi thẳng, mà trên đường lại có mấy chỗ rất thuận lợi cho việc mai phục và ẩn nấp.
Nàng phải mở quán rượu để câu con cá to là Bình Nam vương. Chờ đến khi con cá đã quen thuộc đường xá, có giờ giấc cố định kiếm ăn thì nàng sẽ giết Bình Nam vương tế cho cha mẹ mọi người !
Ánh mắt Lạc Sênh lạnh lùng, sâu thẳm, nhìn thẳng vào tiệm phấn son phía xa.
Thịnh Tam Lang đứng bên lên tiếng nhắc : « Biểu muội, muội muốn mở quán rượu cơ mà, kia lại là cửa hàng phấn son. »
Hồng Đậu bĩu môi cười : « Nào có là gì, cô nương nhìn trúng thì mua lại là xong. »
« Ta thấy người ta làm ăn cũng được lắm, nhỡ không bán thì sao ? »
Không thể không mở quán rượu được, thật lo quá.
« Không bán ?? » Hồng Đậu cao giọng, khó tin nhìn Thịnh Tam Lang : « Biểu công tử nói chuyện đùa gì vậy, đồ cô nương chúng ta nhìn trúng, chưa có cái gì là không bán cả. »
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]