Rất nhanh Đại phu nhân không còn nghĩ vẩn vơ nữa, toàn bộ tâm tư dồn hết vào cuộc nói chuyện với Lạc Đại Đô Đốc.
« Thật là thất lễ quá, hôm nay mọi người đều đi làm hết, không tiện chiêu đãi Đại Đô Đốc. » Lão phu nhân khách sáo nói.
Lạc Đại Đô Đốc cười nói : « Đi làm là chuyện chính. Đáng lẽ nên lựa lúc Lâm Tế tửu được nghỉ đến thăm mới phải. Ai ngờ mấy hôm trước lại bận quá, không đi đâu được. Nói đi nói lại vẫn là ta thất lễ, đáng lẽ phải đến từ sớm mới phải. »
Đương nhiên mọi chuyện không phải như vậy.
Đến ngày thứ hai sau thọ yến của Bình Nam Vương phi ông đã hỏi Sênh Nhi có muốn đi hay không, thế mà con bé lại bảo chờ mấy hôm.
Tất nhiên ông cũng hỏi tại sao lại phải chờ rồi, nhưng mà Sênh Nhi lại đáp phải chờ đến ngày Lâm Nhị công tử ở nhà mới đến được.
Lạc Đại Đô Đốc nghĩ ngợi một hồi, cảm giác chát chúa trong lòng.
Làm cha khó lắm phải đâu chuyện đùa !
« Đại Đô Đốc khách khí quá, đó dù gì cũng trách nhiệm của khuyển tử, nào phải cất công đến cảm ơn thế này. » Đại phu nhân tiếp lời.
Con trai bà giúp người, nhưng mà đối phương lại muốn con trai bà làm nam sủng, thế thì chẳng phải là lấy oán trả ân à.
Bời vì Lâm lão phu nhân và Đại phu nhân đều đến rồi, Lạc Sênh đã sớm đứng dậy đằng sau lưng Lạc Đại Đô Đốc, nghe xong kéo kéo ống tay áo của của ông.
Lạc Đại Đô Đốc hiểu ý con gái, hắng giọng : « Vậy sao không thấy lệnh lang nhỉ ? »
Đại phu nhân chỉ hận không tát được vào miệng mình một cái.
Tự dưng nhắc đến Đằng Nhi làm gì cơ chứ !
« À hôm nay cũng không phải ngày nghỉ lễ gì, chắc lệnh lang phải đến Hình bộ nhỉ ? »
Đại phu nhân cười gượng : « Vừa hay hôm nay là ngày khuyển tử được nghỉ, thằng bé ở trong phủ. »
« Vậy hay là mời lệnh lang đến hàn huyên mấy câu đi, dù sao con gái Lạc mỗ cũng vẫn luôn tâm niệm phải cảm ơn lệnh lang cho bằng được. »
Đại phu nhân siết chặt khăn tay.
Không nhắc đến ý đồ của con gái ông với Đằng Nhi có khi còn nói chuyện thêm được mấy câu.
Thấy con dâu cả quên cả nói chuyện, lão phu nhân hắng giọng rồi sai một thị nữ : « Mời Đại công tử đến đi. »
Lạc Sênh lại kéo ống tay áo Lạc Đại Đô Đốc.
Trong một khắc Lạc Đại Đô Đốc muốn giả ngu.
Thế này thì có hơi quá không, muốn gặp cháu trai lớn nhà người ta còn dễ tìm cớ, chứ còn cháu út thì lấy lý do gì mới được chứ.
Nhưng rất nhanh chóng Lạc Đại Đô Đốc cũng cam chịu.
Thôi, hôm nay con gái đã rất ngoan ngoãn rồi, còn đòi hỏi gì nhiều nữa.
« Khụ. Từ lâu đã nghe danh Nhị công tử quý phủ tài hoa bất phàm, là nhân tài xuất chúng trong những người cùng trang lứa. Nếu hôm nay vừa hay cũng ở trong phủ thì chi bằng mời cả hai đi. » Lạc Đại Đô Đốc nói xong thì vội uống một hớp trà để che dấu sự lúng túng.
Lâm lão phu nhân và Đại phu nhân nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Đúng là có ý đồ khác mà ! Tới tận nhà cảm ơn là giả, nhớ nhung hai thằng bé mới là thật !
Nhưng đối phương lại là thống lĩnh Cẩm Y Vệ danh chấn thiên hạ, dù cho Lâm gia cũng là gia tộc thanh quý chú trọng khí khái, nhưng cũng không đáng đắc tội Cẩm Y Vệ vì chuyện này.
Tất nhiên, nếu con gái Lạc Đại Đô Đốc dám hạ thủ với Đằng Nhi hoặc Sơ Nhi thì trên dưới Lâm phủ có chết cũng không sờn.
Lão phu nhân sai thị nữ : « Gọi cả hai vị công tử đến. »
Thị nữ vội vã đi ra ngoài.
Hai anh em nhận được tin thì có chút hoang mang.
Trên đường đi đến sảnh tiếp khác, Lâm Đằng nghiêm nghị nhắc nhở Lâm Sơ : « Nhị đệ, qua đó đệ ít nói một chút, biểu hiện càng bình thường càng tốt. »
Lâm Sơ thở dài : « Đại ca, đáng lẽ huynh nên nhắc đệ sớm mới phải, như thế đệ sẽ ở lại thư viện. »
Lâm Đằng hơi lúng túng : « Vốn cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ lại tới thật, lại còn chỉ đích danh muốn gặp đệ. »
Dù sao người ta cũng là một cô nương, lúc nghe xong hắn cũng hơi bận tâm thật nhưng cũng không thể chưa xác định mà tùy tiện làm ảnh hưởng danh tiếng người ta.
Hai anh em một trước một sau vào sảnh.
Ánh mắt Lạc Sênh chăm chú vào cậu thiếu niên đi sau Lâm Đằng nửa bước.
Cậu thiếu niên mặc một bộ áo màu xanh trúc, thanh nhã như ngọc, khí chất xuất chúng, nhìn qua cũng có thể thấy bóng dáng của Vũ Dương Quận chúa.
Lạc Sênh không khỏi nở nụ cười chân thành, đáy mắt đầy vẻ yên tâm vui vẻ.
Cháu ngoại đúng là lớn rồi, dáng dấp lại tốt như thế này.
Tốt ở đây, không phải là chỉ tướng mạo.
Tỷ tỷ của nàng cả hai đều là mỹ nhân, ngoại hình Nhị tỷ phu cũng không tê, sinh con trai tất nhiên tướng mạo cũng không tồi. Nhưng cái đặc biệt là phong thái của Sơ Nhi vô cùng tự tin bình thản, cho dù chỉ là một cái nhấc tay, một cái nhấc chân.
Nuôi dưỡng được nên tâm tính như vậy, hẳn cũng không bị bạc đãi khi ở Lâm gia.
Đứa trẻ bị bỏ bê lớn lên trông như thế nào, Lạc Sênh thừa hiểu.
Mấy hôm nay để Khấu Nhi đi hỏi thăm đứa cháu ngoại này, nàng còn biết thêm vài chuyện.
Sau khi Nhị tỷ qua đời, Nhị tỷ phu như ngủ vùi mấy năm trời, không gượng dậy nổi, cả ngày mải mê uống rượu. Sau đó vì không thể nào chịu nổi con trai sống không ra dạng người, Lâm Tế tửu phải đặt xuống bao nhiêu thể diện, đến chào hỏi hoàng thượng với Lại bộ mới gửi gắm được con trai vào Quốc Tử Giám dạy học, cũng coi như có thể quản lý dưới tay của mình.
Còn Lâm Sơ, dù cũng đi học tại thư viện Thanh Nhã, lại có chút tiếng tăm, nhưng sớm quyết tâm không thi khoa cử.
Điều này khiến Lạc Sênh vừa vui vẻ, vừa đau lòng.
Đau lòng là bởi, đối với nam nhi dòng dõi thư hương môn đệ mà nói, không thể khi khoa cử e là tiếc nuối cả đời. Vui mừng là bởi, Lâm gia cũng coi như sáng tỏ mọi chuyện.
Mẹ của Lâm Sơ là Vũ Dương Quận chúa, nhà ngoại vì tội mưu nghịch mà mắc họa diệt môn. Tuy vẫn nói con gái gả đi không dính tội, nhưng trên thực tế làm gì có chuyện không bị liên lụy.
Nếu con gái gả đi không dính tội, vì sao Đại tỷ và Nhị tỷ lại chết đi như thế.
Có nhà ngoại như vậy, Lâm Sơ không nhập sĩ làm quan âu cũng là chuyện tốt, thà làm quý công tử thanh nhàn tự tại còn hơn.
Lạc Sênh nhìn Lâm Sơ chằm chằm, đúng là có chút lâu. Lâu đến mức cho dù Lâm Sơ được đường ca nhắc trước phải giả bộ người gỗ cũng không nhịn được mà nhìn lại.
Sau đó lại thấy ánh mắt từ ái vui mừng của người thiếu nữ.
Lâm Sơ ngẩn ngơ.
Có phải hắn đã vùi đầu đọc sách ở thư viện quá lâu rồi nên đầu óc kém nhanh nhạy ? Vì sao hắn lại thấy ánh mắt vị cô nương này nhìn hắn chẳng khác bà nội với Đại bá mẫu là bao ?
Nhìn thế nào cũng không giống ánh mắt muốn cướp hắn về làm nam sủng.
Mặc dù ánh mắt ấy đem lại hắn cảm giác an toàn rất rõ ràng, nhưng vẫn rất thiếu tự nhiên, lại còn có chút tò mò...
Lâm Sơ nghĩ ngợi một hồi lại quên khuấy việc dời mắt.
Lâm lão phu nhân và Đại phu nhân phát hiện khác thường của Lâm Sơ, suýt thì tắc thở.
Cái thằng ngốc này đang làm gì thế !
Lâm Đằng bước lên một bước, ngăn lại tầm mắt giao lưu giữa hai người, cao giọng nói : « Bà, mẹ. »
Lại hỏi han sức khỏe Lạc Đại Đô Đốc.
Lạc Đại Đô Đốc cười tủm tỉm đáp lại, vừa nhìn dáng dấp trưởng thành của anh em hai người vừa cảm thán trong lòng.
Hai cậu thanh niên này cũng tàm tạm, thật sự con gái không muốn cân nhắc chọn một để gả à ?
Lăn lộn ở quan trường đã nhiều năm, lại còn là cận thần của hoàng đế, đương nhiên nói chuyện với mấy người trẻ tuổi không phải là chuyện gì to tát với Lạc Đại Đô Đốc, nhưng chẳng mấy ông lại phát hiện Lâm Nhị công tử còn có vẻ không thích nói chuyện hơn cả người anh lớn.
Lạc Sênh cũng hơi nghi ngờ.
Cháu ngoại lớn trông cũng có vẻ ổn trọng không câu nệ, vì sao lại yên lặng như thế nhỉ ?
Chẳng lẽ những gì nàng thấy chỉ là vẻ bề ngoài, nàng đã quá lạc quan khi nghĩ cháu ngoại ở Lâm gia không bị bạc đãi bỏ bê ?
Đã thế thì phải hỏi một chút xem sao.
« Lâm lão phu nhân. »
Lạc Sênh vừa lên tiếng đã thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Lão phu nhân nheo mắt lại, cố cười hỏi : « Lạc cô nương có chuyện gì vậy ? »
« Nghe nói ở quý phủ có một khối thạch Thái Sơn rất kỳ lạ, ta muốn đi xem thế nào, không biết lão phu nhân có thể để một vị công tử dẫn đường cho ta được không ? »
Không biết đối mặt với một nữ lưu manh con nhà giàu cứ thấy đàn ông có ngoại hình tốt là muốn chòng ghẹo như nàng, Lâm gia sẽ hy sinh ai đầu tiên đây ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]