Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Không đầy một tháng nữa thần y sẽ đến Lạc phủ ?

Vệ Hàm giật mình trước lời này của vị cô nương trước mặt, nhưng thần thái tự tin của đối phương khiến cho đây không hề giống một lời nói đùa.

Chàng đặt chén trà lên bàn đá, bình tĩnh nói : « Được, bọn ta chờ Lạc cô nương một tháng. »

Lạc Sênh thuận miệng sửa lời : « Là chờ thần y một tháng. »

Chờ nàng làm gì, nàng có phải thần y đâu.

Vệ Hàm ngẩn ra một giây.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khoảnh khắc kia khiến chàng cảm giác như Lạc cô nương lại đang đùa giỡn chàng.

« Một tháng sau, nếu thần y không đến tìm Lạc cô nương – »

Lạc cô nương cây ngay không sợ chết đứng : « Thế ta cũng chẳng còn cách nào khác. »

Vệ Hàm : « ... »

Bởi vì kết thù không độ trời chung với dòng họ « Vệ », Lạc Sênh chẳng thấy áy náy lấy một chút, thản nhiên : « Vương gia phải biết phàm trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Ta đã cố hết sức, còn lại đành trông chờ vận may của vương gia. »

Ngón tay thon dài của chàng công tử siết chặt chén trà.

Đương nhiên chàng hiểu trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nhưng Lạc cô nương cố hết sức chỗ nào cơ chứ ?

Xem ra trong cuộc trao đổi lần này, tám chín phần chàng không thu lại được vốn ban đầu.

Nhưng thực ra cũng chẳng có gì đáng tiếc. Khi ấy Lạc cô nương bị nghi ngờ chỉ vì một thanh đoản kiếm, đoản kiếm lại trong tay chàng, chàng phẩy tay giúp người thoát khỏi nghi ngờ cũng nào có là gì.

Còn nhỡ mà có ai xì xào bàn tán... Ban đầu chàng đã nhận đoản kiếm, đương nhiên chẳng bận tâm những chuyện ngoài lề.

Nghĩ xong, Vệ Hàm cười cười : « Ta hiểu rồi. »

Lạc Sênh đặt chén trà xuống, đứng dậy : « Vậy ta xin cáo từ. »

Vệ Hàm đứng dậy theo : « Lạc cô nương đi thong thả. »

Thấy chàng có ý muốn tiễn, Lạc Sênh dửng dưng ngăn lại : « Vương gia không cần tiễn. »

Vệ Hàm dừng bước, nhìn Lạc Sênh đi xa mà trầm ngâm.

Có vẻ ấn tượng của Lạc cô nương đối với chàng có vẻ không tốt lắm.

Có chuyện chàng vẫn chưa hỏi cho rõ, đêm trăng khuất mây cao tối tăm kia, vì sao Lạc cô nương lại xuất hiện tại phế trạch phủ Trấn Nam Vương ?

Nghĩ từ tất cả các góc độ đều không thể có một lý do hợp lý giải thích cho sự xuất hiện của nàng hôm ấy.

Chắc không phải là rảnh quá hóa chán chứ ?

Cũng chính từ buổi gặp mặt không mấy vui vẻ tại hoang trạch vương phủ kia mới khiến chàng chú ý đến vị cô nương ấy nhiều hơn một chút theo bản năng, phát hiện ra đối phương khác hẳn so với vị cô nương chặn đường chàng khi trước ngay giữa kinh thành.

Chàng không hiểu vì sao một người lại có thể thay đổi nhiều đến vậy.

Vệ Hàm rời khỏi quán rượu, trở về vương phủ.

« Gọi Thạch Diễm đến đây. »

Thạch Diệp vội vàng đi tìm anh lớn đang hì hục cọ bồn cầu.

Thạch Diễm hối hả chạy đến : « Chủ tử có gì dặn dò ạ ? »

« Một tháng tới, ngươi để ý động tĩnh phủ Đại Đô Đốc xem thế nào. »

Mắt Thạch Diễm sáng ngời : « Là để ý đến động tĩnh của Lạc cô nương ạ ? »

Vệ Hàm hơi sa sầm, lạnh nhạt hỏi : « Cọ bồn cầu chưa đã à ? »

Thạch Diễm run rẩy : « Chủ tử bớt giận, không phải là ý của ty chức, là tại cái miệng đã không biết xấu hổ này cũng không biết nghe lời luôn. »

Lúc được đến phủ Bình Nam vương đưa đoản kiếm hắn còn ngỡ đã được thoát kiếp, không ngờ chủ tử thân thiết gọi hắn đến, về lại thân thiết phạt hắn đi !

Liếc nhìn Thạch Diệp đang tiến vào, Thạch Diễm không phục ngàn lần.

Cái mặt hằm hằm như thiếu nợ kia có gì mà lại được coi trọng hơn hắn chứ ? Chủ tử chưa phạt Thạch Diệp đi cọ bồn cầu bao giờ đâu đấy !

Thạch Diệp vô cảm đứng một bên.

Trông Tam ca cứ như là lại ghen tị hắn.

Mặt mũi giống hệt nhau, có cái gì mà tị nạnh chứ.

« Ngươi để ý cho kỹ, khi nào phát hiện thần y đến Lạc phủ thì lập tức về bẩm báo. »

Thạch Diễm gắng gượng nuốt xuống thắc mắc vì sao thần y lại đến Lạc phủ, đàng hoàng dạ vâng.

Không được vài ngày, Thạch Diễm hừng hực chạy về phủ.

Vệ Hàm khó nén nổi ngạc nhiên : « Thần y đến Lạc phủ rồi à ? »

Lạc cô nương nói không đầy một tháng, nhưng giờ mới được mấy hôm, chẳng nhẽ lại nhanh như vậy ?

« Thần y chưa đến Lạc phủ, nhưng mà Lạc cô nương xuất môn ! »

Vệ Hàm nhíu mày : « Lạc cô nương đến chỗ thần y à ? »

« Cũng không phải. Lạc cô nương đến phủ Lâm Tế tửu ! »

Vệ Hàm sầm mặt.

Lạc cô nương đến phủ Lâm Tế tửu thì liên quan gì đến chàng chứ ?

Thấy Vệ Hàm chẳng hề có phản ứng gì, Thạch Diễm cảm giác sốt ruột : « Chủ tử, Lạc cô nương đến phủ Lâm Tế tửu tìm cái tên Lâm Đằng kia đấy ! »

Vệ Hàm : « Cút xuống. »

Tiểu thị vệ bị đuổi ra ngoài thở dài rồi vội vã chạy đến Lâm phủ.

Chủ tử chuyên nói trái lòng, hắn không thể mắc sai lầm được, phải giám sát không để Lạc cô nương xuống tay với Lâm Đằng.

Nói ra mới thấy, Lạc cô nương thật kỳ lạ, có chủ tử của bọn hắn rồi mà còn chưa đủ à ?

Lạc Đại Đô Đốc dắt con gái đến tận phủ nhà người ta để cảm ơn cũng phải tìm con xác nhận cho chắc : « Sênh Nhi, thật sự con không cần cha cầu hôn, chỉ đơn giản muốn đến cảm ơn thôi à ? »

Lạc Sênh gật đầu, cảm thấy suy nghĩ của Lạc Đại Đô Đốc có chỗ sai sai, nghiêm túc nói : « Cha rất mong con lập gia đình à ? »

Nàng cũng không có ý định ấy.

Gả cho người khác nào còn những thuận lợi do thân phận của Lạc cô nương đem lại ? Huống chi chuyện nàng muốn làm là cửu tử nhất sinh, việc gì phải liên lụy người vô tội.

Hỏi cho rõ tính toán của Lạc Đại Đô Đốc, bớt một phần rắc rối.

Lạc Đại Đô Đốc muốn gật đầu theo bản năng, nhưng gặp phải đôi mắt đen nhánh thăm thẳm của cô con gái, chợt giật mình phản ứng lại : « Nào có, sao thế được. Cha chỉ hận không nuôi được con cả đời, đời nào muốn để con đi lấy chồng chứ. »

Có lẽ những kẻ làm cha bình thường sẽ nghĩ như vậy – Lạc Đại Đô Đốc không chắc chắn nghĩ.

Nhưng có trời mới biết ông chỉ hận không thể ngày mai gả ngay khuê nữ cho người khác !

Lập gia đình mới là chính đạo, ổn hơn nuôi nam sủng nhiều.

Lạc Sênh thản nhiên bật cười : « Con cũng không nỡ xa cha. »

Lạc Đại Đô Đốc nín thở.

Sênh Nhi nói không nỡ xa ông, là theo nghĩa ông hiểu à ?

Trong bầu không khí im lìm, xe ngựa đã dừng bước cửa Lâm phủ.

Đại phu nhân Lâm phủ vừa nghe được tin báo Lạc Đại Đô Đốc dẫn theo Lạc cô nương đến thì xây xẩm mặt mày, vội vàng đi tìm lão phu nhân thương lượng đối sách.

« Cái gì cơ ? Người Lạc phủ đến ? » Lão phu nhân nghe xong cũng hơi hốt hoảng : « Tại sao trước không thấy ai đến gửi thiệp báo. ? »

Đại phu nhân cười khổ : « Ai mà biết được. Mấy hôm trước nghe Đằng Nhi nói có thể người Lạc phủ sẽ đến cảm ơn, cứ nghĩ không có mấy khả năng. Đợi mấy hôm cũng không thấy gì lại cho là chuyện đã qua. Ai ngờ nói đến là đến tận nơi luôn. »

Lão phu nhân lắc đầu trước lễ phép của Lạc phủ, thở dài : « Tới thì cũng tới rồi, chỉ có thể mời vào thôi. »

« Lão gia với cha đều đi làm rồi, chỉ còn Đằng Nhi với Sơ Nhi ... »

Lão phu nhân hạ quyết định : « Để Đằng Nhi và Sơ Nhi trốn bằng cửa sau đi, con với ta tiếp khách. »

Đại phu nhân do dự : « Nhỡ cái vị Lạc cô nương đấy dến vì Đằng Nhi và Sơ Nhi, hôm nay không gặp được hôm sau lại trực tiếp tìm hai đứa nhỏ bên ngoài thì sao ? »

Lão phu nhân nghĩ ngợi một chút, gật đầu : « Lo lắng của con cũng có lý, ở nhà thì ít nhiều cũng có chúng ta để ý. Vậy trước cứ để yên, xem đối phương có ý gì đã, có khi chỉ đơn giản muốn cảm ơn thôi. »

Đại phu nhân : ôi ôi.

Mẹ chồng nàng dâu ôm tâm trạng nặng nề đến tiền sảnh tiếp khác, vừa vào đã thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo uy nghiêm và một cô nương dung mạo xinh đẹp vô cùng đang lẳng lặng uống trà.

Lâm gia là văn thần, Đại phu nhân lại ít khi ra ngoài xã giao, đây là lần đầu thấy Lạc Sênh.

Trong giây phút thấy bộ dạng người thiếu nữ, Đại phu nhân nảy ra một suy nghĩ khó hiểu : Lạc cô nương có tướng mạo thế này, tại sao lại nghĩ quẩn nuôi nam sủng chứ ?

_______________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.