Có lẽ biểu hiện quá mức bình tĩnh của Lạc Sênh đã kiềm lại được giận dữ trong Lạc Nguyệt, nói từ tốn hơn hẳn : « Ta lỡ tay hất mâm trái cây lên người Trần Đại cô nương, đang chuẩn bị nói xin lỗi. Ai ngờ chưa kịp nói câu nào đã bị Trần Đại cô nương mắng rồi. »
« Trần Đại cô nương mắng cái gì ? » Lạc Sênh liếc nhìn Trần Nhược Ngưng.
Trần Nhược Ngưng vừa bị tát mặt tái xanh : « Lạc Sênh, ngươi ức hiếp người quá đáng ! »
Lạc Sênh dời mắt, coi như đối phương không tồn tại.
« Nàng ta mắng ta cố ý. » Lạc Nguyệt cắn môi : « Còn mắng ta giống Tam tỷ học hành không đến nơi đến chốn, không biết rõ mình là ai mà còn đến vương phủ dự tiệc... »
Lạc Nguyệt vừa nói vừa nhìn thiếu nữ váy màu hồng phấn đứng cạnh Trần Nhược Ngưng, tức tối nói : « Rõ ràng Trần Đại cô nương đi cùng Trần Nhị cô nương đến, thế mà lại nhục mạ ta như vậy. Ta tức giận nên không nói xin lỗi, Trần Đại cô nương bèn tát ta một cái... »
Lạc Sênh thờ ơ liếc nhìn Trần Nhị cô nương, biết được đối phương cũng là thứ nữ như Lạc Nguyệt.
Phải nói là ngày hôm nay quý nữ có mặt ử vương phủ đều là những người có thân phận tôn quý nhất, toàn là các cô nương được cưng chiều hết mực, không được mấy người là thứ nữ.
Lời này của Lạc Nguyệt hiển nhiên khiến Trần Nhị cô nương khó chịu, gương mặt trái xoan lúng túng cúi xuống.
Trần Nhược Ngưng như hoàn hồn lại từ cái tát kia, nhìn Lạc Sênh như muốn phun ra lửa : « Lạc Sênh, ngươi thực sự nghĩ ngươi muốn làm gì thì làm à ? »
Lạc Sênh nghiêm túc : « Trần Đại cô nương không nên nói linh tinh, ta khi nào lại muốn làm gì thì làm ? »
« Khi nào ấy hả ? » Trần Nhược Ngưng cao giọng, chỉ vào má trái của mình : « Vừa nãy cái tát này không phải từ tay ngươi à ? »
Trong đám quý nữ kinh thành, Trần Nhược Ngưng nổi danh nóng tính dễ xúc động, nếu không cũng sẽ không có sự tích vinh quang đánh nhau với Lạc cô nương.
Giờ đây Trần Đại cô nương và Lạc cô nương đối chọi nhau, khiến đám quý nữ có mặt vừa hưng phấn vừa căng thẳng.
Đúng là có trò hay để xem rồi !
Lạc Sênh mỉm cười : « Vừa này ta không đánh cô nương, mà là đáp lễ. »
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, giọng nói lại ôn hòa, càng làm nổi bật xúc động nóng nảy của đối phương.
Trần Nhược Ngưng tức đến cả người run lẩy bây : « Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý cãi chày cãi cối đấy ! »
« Cưỡng từ đoạt lý ? » Vẻ mặt Lạc Sênh bỗng nhiên lạnh tanh, nụ cười vụt tắt : « Nếu Trần Đại cô nương muốn phân rõ phải trái đúng sai thì hay là chúng ta đến trước mặt vương phi và mấy vị phu nhân đi. Ta thật muốn hỏi vương phi một câu, liệu có phải phủ Bình Nam vương không cho phép thứ nữ đến làm khách hay không. »
« Lạc cô nương ! » Vệ Văn không khỏi nóng nảy.
Lạc Sênh nhìn sang Vệ Văn, bật cười : « Suýt thì quên mất Quận chúa vẫn đang ở đây, vậy mời Quận chúa nói thử xem nào. »
Đột nhiên bị đẩy lên đầu gió ngọn sóng, Vệ Văn tức đến điên rồi, nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài.
Quý nữ ở đây đều có thân phận đích nữ, nói thẳng ra, không có mấy ai coi thứ nữ ra gì, Quận chúa chi tôn như Vệ Văn đương nhiên không khác.
Nhưng mấy lời như vương phủ không cho phép thứ nữ tới làm khách tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Hiện tại Tiêu quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất chính là xuất thân quý nữ.
Tiêu quý phi cũng là một người tàn nhẫn. Khi còn là thứ nữ không ít lần bị đích mẫu hành hạ, đến khi đổi vận rồi thì tìm lý do bức tử đích mẫu, hai người con trai gái của đích mẫu cũng có kết cục thê lương.
Tiêu quý phi đang được thánh sủng vô cùng, sao phủ Bình Nam vương có thể truyền ra mấy lời đắc tội người ta như thế được.
Vệ Văn đột nhiên phát hiện miệng lưỡi của Lạc cô nương còn khó dây dưa hơn nắm đấm.
« Sao lại có thể như thế được, nếu đã nhận được thiệp thì đều là khách quý của vương phủ. » Vệ Văn gượng cười nói.
Lạc Sênh nhíu mày nhìn Trần Nhược Ngưng : « Trần Đại cô nương nghe có rõ không ? »
Trần Nhược Ngưng mím môi không đáp.
Quận chúa đã nói vậy rồi thì nàng còn có thể nói gì.
Nàng kết oán với Lạc Sênh, thực sự là vì tiện nhân này quá phách lối khiến người khác không thể chịu đựng thêm, còn lại cũng không nhất thiết phải đắc tội với tiểu Quận chúa phủ Bình Nam vương.
Lạc Sênh lạnh mặt : « Nếu vương phủ đối xử bình đẳng với khách ghé qua, vậy ta phải hỏi lại, Trần Đại cô nương dựa vào đâu mà dám vin vào xuất thân của Tứ muội ta để hạ nhục Tứ muội ta ? Dựa vào việc cô nương là thiên kim Tướng phủ, hay là dựa vào vô lý của cô nương ? »
« Ngươi – » Trần Nhược Ngưng bị hỏi vặn thiếu điều bốc lửa ba thước, nhưng lại chẳng biết đáp lại thế nào.
Lạc Sênh ưu nhã vén tóc rủ xuống ra sau tai, thong thả nói : « Trần Đại cô nương tát Tứ muội ta một cái, ta tát lại một cái. Thế là hòa. Tứ muội ta lỡ tay hất khay hoa quả lên người cô nương mà không xin lỗi, cô nương nói lời nhục mà Tứ muội ta cũng không xin lỗi, cũng coi như hòa đi. Chúng ta đến vương phủ làm khách, suy cho cùng cũng không nên gây khó xử cho chủ nhân, mọi chuyện kết thúc ở đây, Trần Đại cô nương cảm thấy thế nào. »
Trần Nhược Ngưng nghe xong mà cảm thấy mơ hồ.
Nghe có vẻ cũng hợp lý, nếu nàng vẫn kiên quyết không đáp ứng thì còn có vẻ như cố tình gây hấn.
Vệ Văn thấy Trần Nhược Ngưng không nói gì thì vội lên tiếng : « Đều là các tỷ muội thân quen, Lạc cô nương và Trần Đại cô nương có thể bắt tay giảng hòa là hay nhất. Hôm nay ta không thu xếp cẩn thận, đáng lẽ ta phải xin lỗi hai vị mới phải. »
Tiểu Quận chúa cũng nói đến thế rồi, lửa giận cồn cào trong bụng Trần Nhược Ngưng càng không có chỗ phát tác, mặt đanh lại chẳng nói chẳng rằng.
Chuyện muốn xảy ra không xảy ra theo kế hoạch, chuyện không muốn lại phát sinh. Vệ Văn lặng lẽ thở dài, cười nói : « Nếu các tỷ muội đã ăn xong rồi chi bằng đi dạo trong vườn, vừa hay khoảnh hoa thược dược ở mạn đông nam đang nở rộ. »
Thấy không còn chuyện vui để xem, các quý nữ vừa tiếc nuối nhưng cũng vừa thành thục nở nụ cười thục nữ đài các, tụ năm tụ ba rời khỏi trường đình.
Trần Nhược Ngưng nhăn nhó bước đi, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Nàng tát người khác một cái, bị tát lại một cái, nhưng nàng còn bị khay hoa quả vô duyên vô cớ rơi vào người cơ mà, sao đã đã thành hòa rồi ?
Ả tiện nhân Lạc Sênh dám bẫy nàng à !
Nhưng mọi chuyện đã chấm dứt rồi, giờ không thể trờ về gây nhau được, làm thế chỉ tổ để người khác nghĩ nàng dai dẳng không buông.
Trần Nhược Ngưng bực đến xanh cả mặt, đột nhiên dừng lại.
Trần Nhị cô nương cụp mắt đi phía sau, nhất thời va phải cánh tay của nàng.
Cơn giận nín nhịn nãy giờ của Trần Nhược Ngưng bùng cháy, giơ tay tát Trần Nhị cô nương một cái, gầm lên : « Mù mắt không biết nhìn à ! »
« Đại tỷ, muội nhất thời sơ ý – »
Cách đó không xa còn có các quý nữ tản bộ, Trần Nhược Ngưng không muốn người khác để ý về phía này, hung ác trợn mắt nhìn Trần Nhị cô nương một cái rồi cất bước bỏ đi.
Trần Nhị cô nương máy móc đuổi theo.
« Cút ra chỗ khác, đừng có mà đi theo ta ! » Trần Nhược Ngưng đẩy Trần Nhị cô nương, sải bước đi về phía một khóm hoa.
Trần Nhị cô nương đứng lại chỗ, nhìn xuống đất cười khổ.
Lạc Sênh vẫn đứng dưới trường đình.
Lạc Nguyệt cắn môi, cúi người với Lạc Sênh : « Tam tỷ, cảm ơn đã giải vây cho ta... »
Lạc Sênh điềm nhiên : « Không cần. »
Lời ít ý nhiều, lại khiến Lạc Nguyệt không biết bày tỏ cảm kích thế nào.
Lúc này Lạc Tinh mới lên tiếng : « Tứ muội, quần áo của muội bẩn hết rồi. »
Lạc Nguyệt cúi đầu nhìn, giờ mới phát hiện tay áo dính nước canh, mà vì hôm nay sắc áo nhợt nhạt mà nhìn rất rõ.
Nàng nhớ lại, đây là khi che cho Nhị tỷ mà vô tình đè lên bàn khiến bát đĩa đụng phải bắn vào.
« Dăn Lạc Tứ cô nương đi thay quần áo đi. » Vệ Văn ngoắc tay một nha hoàn đến.
« Làm phiền Quận chúa rồi. » Lạc Nguyệt cúi người.
Vệ Văn vẫn giữ nụ cười khách khí trên miệng : « Đây là việc nên làm. »
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]