Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Quý nữ đi dự tiệc bên ngoài, luôn luôn chuẩn bị sẵn một bộ váy áo màu sắc tương tự, thậm chí là một bộ giống hệt, để đề phòng những trường hợp như thế này.

Váy áo do nha hoàn nhà mình giữ, chỉ cần sai người thông báo cho nha hoàn ngồi uống trà ở phòng ngoài, đưa cho nha hoàn của gia chủ là được.

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, nhưng cứ nghĩ đến việc thị nữ vương phủ hôm nay liên tiếp gặp sai lầm, Lạc Sênh nhíu mày.

Nàng cũng chẳng ngây thơ nghĩ là cả hai thị nữ kia đều lỡ tay.

« Tứ muội ta đi thay quần áo thế này, chắc sẽ không gặp phải thị nữ tay lỡ chân trơn nữa nhỉ ? » Lạc Sênh nhìn thẳng Vệ Văn, cười hỏi.

Vệ Văn nổi đóa, nhưng chỉ có thể giữ nụ cười trên môi : « Nào có thể. »

Một hai lần thì thôi, nhưng nếu còn một tỳ nữ làm sai chuyện gì nữa, quý nữ ở đây cũng không phải người mù kẻ điếc, khó mà không « quan tâm » đến phủ Bình Nam vương được.

Không ai muốn đến làm khách ở phủ người khác mà còn phải nơm nớp đề phòng.

Chưa kể Lạc Tứ cô nương chỉ là một thứ nữ không cản trở gì đến nàng, nàng tính toán Lạc Tứ cô nương thì có lợi lộc gì.

« Vậy thì tốt. » Lạc Sênh cũng mỉm cười như vậy.

Hai người đối mặt, nhìn thì có vẻ khách sáo nhưng bầu không khí có chút kỳ lạ.

Lạc Tinh lên tiếng : « Ta đi cùng Tứ muội. »

Thấy Lạc Tinh và Lạc Nguyệt đã được tỳ nữ dẫn đường, Lạc Sênh cười với Vệ Văn : « Ta đi dạo trong vườn một chút, Quận chúa cũng không cần nhọc công đi cùng. »

« Vậy Lạc cô nương cứ tự nhiên. »

Lạc Sênh bước ra khỏi trường đình.

Chu Hàm Sương dời mắt, không thèm che giấu chán ghét và căm hận : « Quận chúa, tỷ nhìn xem nó phách lối thế nào kìa ! »

Vệ Văn giọng lạnh tanh : « Không phải trước giờ vẫn thế à. »

« Nhưng đến cả tỷ nó cũng không thèm để vào mắt kìa. »

Vệ Văn cười lạnh : « Cái này cũng có gì lạ đâu, người ta có quan hệ tốt với Trường Nhạc Công chúa, ta chỉ là một Quận chúa nho nhỏ nào có là gì. »

Chu Hàm Sương cười nhạo : « Cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, còn mơ hão rằng Trường Nhạc Công chúa coi nó là tri kỷ thật chứ. Ta thấy trong mắt Trường Nhạc Công chúa, nó cũng chỉ là con chó con mèo giải sầu thôi. »

Vệ Văn duyên dáng bước đi, nhẹ giọng : « Kể cả để giải sầu, chỉ cần Công chúa còn thích, tức là vẫn có thể kêu to. Chưa kể cha người ta còn là Đại Đô Đốc chưởng quản Cẩm Y Vệ, cho dù người ta có đùa giỡn phá phách ồn ào thì người khác cũng làm được gì đâu. »

Suy cho cùng, Lạc Đại Đô Đốc mới là chỗ dựa thực sự của Lạc Sênh.

Ngày nào Lạc Đại Đô Đốc vẫn còn được Hoàng thượng coi trọng thì ngày đó Lạc Sênh vẫn có thể hoành hành.

Nhưng có phách lối đến mấy, Lạc Đại Đô Đốc có quyền cao bằng trời cũng không thể ép buộc cao môn đại hộ cưới con gái hắn về, mà nếu gả cho mấy nhà nịnh nọt muố kết thân cùng phủ Đại Đô Đốc thì càng khỏi phải nói, không cần để tâm.

Mà Lạc Đại Đô Đốc còn giữ quyền thì Lạc Sênh mới có cơ gả đi như vậy, đến ngày Lạc Đại Đô Đốc thất thế, e là kết cục của Lạc Sênh còn chẳng bằng tỳ nữ vương phủ.

Vệ Văn lạnh lùng nghĩ vậy, mới nguôi giận phần nào.

« Nhưng nhìn không nổi. Đến cả Trần Đại cô nương nó muốn đánh cũng đánh luôn, thì còn gì nó không dám làm nữa. Chưa biết chừng đến ngày nó còn nhắm đến cả Quận chúa cũng nên. » Chu Hàm Sương ngoài mặt thì bất bình cho Vệ Văn, trong lòng lại có nỗi lo khác.

Lạc Sênh coi trời bằng vung như vậy, mà lại còn tơ tưởng đến Khai Dương vương, nhỡ mà làm loạn đòi gả cho Khai Dương vương thì sao bây giờ ?

Lạc Đại Đô Đốc là tâm phúc hiện tại của Hoàng thượng, nhỡ Hoàng thượng đồng ý thì sao ?

Đến lúc đó, nàng có cố đến chết cũng chẳng thể làm được gì.

Thà nhân cơ hội bây giờ còn có thể phả hủy ả tiện nhân kia, xem xem nó còn định nhắm vào Khai Dương vương kiểu gì, còn hơn để sau này phải tuyệt vọng hối hận.

Vệ Văn cũng biết là những lời của Chu Hàm Sương khiến nàng càng chán ghét Lạc Sênh, nhưng cũng biết thừa tâm tư kia của bạn tốt, điềm nhiên nói : « Kẻ ác ắt có trời xử, ta tin những kẻ như vậy không thể phách lối lâu được. »

Từ khi cả nhà dọn đến kinh thành, thân là Quận chúa nàng còn không thể tùy ý làm theo ý mình, Lạc Sênh dựa vào đâu mà có thể ?

Chu Hàm Sương miễn cưỡng gật đầu, giơ tay che đi ánh nắng mặt trời : « Hôm nay mặt trời gắt quá, chúng ta ghé qua rừng trúc đi dạo đi. »

Vệ Văn tùy ý gật đầu.

Nhìn Lạc Sênh như thể đang đi dạo tùy tiện không chủ đích, nhưng thực ra nàng đang thầm ghi nhớ cảnh vật trong hoa viên, từng thứ một.

Phủ Bình Nam vương hại nàng nhà tan cửa nát, thù này sớm muộn nàng cũng sẽ báo, biết rõ hơn nơi ở của kẻ thù không có gì vô ích cả.

Chẳng biết từ lúc nào nàng đã đi vào sâu trong hoa viên, dừng dưới chùm hoa mẫu đơn.

Mùa hoa mẫu đơn nở đã qua, cũng không biết người làm vườn của vương phủ đã dùng cách gì mà mảnh mẫu đơn trước mặt này lại nở rực rỡ đến vậy.

Thân hoa cao cả trượng, đóa hoa bừng nở, hương thơm nức mũi, không hổ danh quốc sắc thiên hoa.

Lạc Sênh nhìn kỹ vài lượt, nhớ đến hai người Lạc Tinh rời đi cũng được một lúc chắc cũng đã quay lại, quay người đi về.

Mảnh mẫu đơn này hiển nhiên cũng thu hút chú ý của những quý nữ khác, trên đường liên tục gặp những người tiến về phía này.

Sau lưng truyền lại tiếng nói của mấy tiểu cô nương.

« Ôi, không ngờ ở đây lại có hoa mẫu đơn đấy, hoa trong phủ nhà ta đã tàn từ dạo trước rồi. »

« Nhà ta cũng vậy. »

« Dù sao cũng là vương phủ, hoa cỏ tưởng tầm thường nhưng thật ra đâu đâu cũng khác thường. »

« Phải, đương nhiên là vương phủ phải khác rồi. »

« Ôi chao, gì đây ? Á------------ »

Lạc Sênh dừng bước vì tiếng hét chói tai bất ngờ này.

Đám quý nữ kẻ lùi vài bước người vội che mặt, có người còn hoảng đến mức ngã lăn ra đất, tiếng thét chói tai thay nhau vang lên.

Lạc Sênh không biết chuyện gì đã xảy ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Rất nhanh chóng một quý nữ cao giọng thét : « Người chết --- »

Tiếng thét này đầy kinh hoàng và sợ hãi, người từ bốn phương nhanh chóng ùa về.

Lạc Sênh rảo bước đi đến, thấy dưới bóng mẫu đơn là một cánh tay thò ra.

« Chuyện gì xảy ra vậy ? » Vệ Văn vội vã chạy đến.

Đám quý nữ mặt mày trắng bệch, thất hồn lạc vía, có người run rẩy : « Dưới hoa mẫu đơn... Có người chết ! »

Vệ Văn biến sắc, thốt lên : « Ai cơ ? »

Đám quý nữ vội nhìn về phía người đang nằm trên đất.

Các nàng nghe thấy tiếng thót xong đã sợ đến hồn phách lìa người rồi, nào dám nhìn kỹ chứ.

Người đầu tiên phát hiện ra xác chết sợ đến ngã trên đất, bị dọa sợ không nhẹ, run rầy : « Dạ, là Trần Đại cô nương. »

Lời này dấy lên bao xôn xao.

Trần Đại cô nương chết ?

Phản ứng đầu tiên là không thể nào.

Các nàng gặp người chết thì rất sợ, nhưng sâu trong tâm chưa từng nghĩ đến việc người chết cũng có thân phận quý nữ giống các nàng.

Thỉnh thoảng cao môn đại hộ có nô tỳ chết oan không phải chuyện mới lạ gì. Trong suy nghĩ của các nàng, cánh tay thò ra giữa đám mấu đơn kia hẳn là của một hạ nhân nào đó.

Ai mà ngờ là Trần Đại cô nương chứ !

Người chết là một trong số các nàng, đây không còn là sợ hãi nữa rồi, đây là sợ hãi tột độ.

Trong nỗi sợ hãi tột độ, có quý nữ gan lớn không nhịn được ngó đầu nhìn.

Chủ nhân của cánh tay nằm khuất dưới đám mẫu đơn thẫm đỏ, hai mắt trợn tròn, mày nhăn lại, không phải Trần Đại cô nương thì còn là ai nữa !

Ngay giữa ngực Trần Đại cô nương là thanh đoản kiếm bén nhọn đã đoạt lấy mạng nàng, dưới ánh mặt trời chói chang giữa ngày hè, phần chuôi nạm đá quý rực rỡ đến lạ kỳ.

-----------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.