Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Lúc này Lạc Sênh đã đi qua một hòn non bộ, nhìn thấy trường đình khi trước.

Trong đình bóng người nhốn nháo, thanh âm hỗn loạn, như thể đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Sênh dừng chân rồi rảo bước đến.

« Lạc cô nương quay lại rồi ! » Trong lúc rối ren, không biết quý nữ nhà ai kêu lên.

Các vị cô nương đồng loạt nhìn sang, thấy Lạc Sênh xong mỗi người một vẻ mặt.

Lạc Sênh nhìn qua thấy Lạc Nguyệt đang ôm mặt, mắt hạnh nén giận, Lạc Tinh tái nhợt, nghiêm mặt ôm lấy Lạc Anh, một tỳ nữ quỳ xuống đất run lẩy bẩy.

« Tam tỷ-- » Thấy Lạc Sênh đi tới, Lạc Nguyệt thốt lên, chẳng biết tại sao lại cảm thấy tủi thân, cặp mắt ngấm ngầm lửa giận đỏ ửng lên ngay lập tức.

« Bỏ tay ngươi ra đi. » Lạc Sênh thờ ơ nói, thậm chí còn có chút chê bai.

Các cô nương khác lặng lẽ nhìn nhau.

Lạc cô nương này không dễ chọc, điều này ai cũng biết, cứ nghĩ khi thấy tỷ muội nhà mình bị bắt nạt thì sẽ vẫn ra mặt vì thể diện, giờ nhìn có vẻ đã cả nghĩ rồi.

Mà cũng phải, Lạc cô nương hoành hành ngang ngược bên ngoài, trong phủ hẳn cũng tác oai tác quái, sao có chuyện che chở cho tỷ muội chứ.

Lạc Nguyệt nghe vậy, cắn môi rồi buông tay, rũ mắt che đi mất mát và từ giễu.

Nhất định khi nãy nàng đã bị thần hồn nát thần tính, thấy Lạc Sênh mà lại nghĩ người ta sẽ ra mặt bênh nàng. 

Lạc Sênh nhìn gương mặt Lạc Nguyệt.

Gò má phải của Lạc Nguyệt ửng đỏ, da thịt mềm mại trắng như tuyết, càng nổi bật vết bàn tay vô cùng rõ ràng.

Đáy mắt Lạc Sênh lạnh xuống, điềm đạm hỏi : « Ai đánh ngươi ? »

Đương nhiên người này không phải Lạc Tinh.

Các cô nương không khỏi nhìn về phía một người thiếu nữ đứng cách Lạc Nguyệt không xa.

Vị cô nương có vóc dáng cao ráo, vẻ mặt kiêu ngạo, chạm mắt với Lạc Sênh thì mím môi lại theo bản năng.

Lạc Sênh không biết đây là ai.

Không có trí nhớ của Lạc cô nương, đúng là đôi khi cũng nhức đầu thật.

Nhưng người nhìn thấy nàng lại mím môi theo bản năng, hẳn thân phận cũng chẳng cao quý hơn được tiểu Quận chúa Vệ Văn, mà rất có thể từng có ồn ào không vui với Lạc cô nương.

Trong vài giây ngắn ngủi, Lạc Sênh đã suy đoán xong.

« Ngươi đánh Tứ muội của ta à ? » Lạc Sênh nhìn thẳng thiếu nữ kia, hỏi.

Thiếu nữ mím làn môi đỏ thành một đường : « Thế thì sao nào ? »

Vệ Văn về sớm hơn Lạc Sênh một lúc, thân là chủ nhân lúc này không thể không ra mặt : « Lạc cô nương, chuyện là thế này – »

Lạc Sênh thờ ơ ngắt lời Vệ Văn : « Quận chúa chưa cần nói vội. »

Vệ Văn cau mày nhìn Lạc Sênh, không hiểu ý của đối phương.

Các cô nương không dời mắt khỏi Lạc Sênh, yên lặng bên ngoài che giấu nội tâm đầy hưng phấn.

Chỉ cần mình không phải là người trong cuộc, thì hóng chuyện mãi mãi là thiên tính của con người, các vị quý nữ cũng không phải ngoại lệ.

Trước mặt mọi người, Lạc Sênh đi từng bước đến trước mặt thiếu nữ kia, giơ tay tát một cái.

Một tiếng giòn dã chấn kinh mọi người, ngay cả người bị tát cũng không phải ứng kịp, che mặt đầy khiếp sợ.

Lạc Sênh tựa như chưa có việc gì xảy ra, xoa xoa cổ tay rồi khẽ mỉm cười với Vệ Văn : « Giờ Quận chúa có thể nói qua mọi chuyện được rồi. »

Vệ Văn hoàn hồn, giọng nói không vui : « Lạc cô nương, cô nương hơi quá phận rồi. »

Lạc Tinh lo lắng gọi một tiếng : « Tam muội – »

Lạc Nguyệt nhìn Lạc Sênh kinh ngạc rơi lệ, ánh mắt lấp lóe ánh sáng.

Tỳ nữ dẫn đường cho Lạc Sênh nhìn chằm chằm gương mặt của người thiếu nữ, tâm trạng hết sức phức tạp : Lạc cô nương vừa sờ rắn đấy...

« Ta chỉ đáp lễ thôi, chưa trả xong thì sao bàn chuyện khác được. » Lạc Sênh lướt qua tỳ nữ đang run cầm cập quỳ trên đất, giọng nói hững hờ : « Trông có vẻ lại là phiền phức từ thị nữ nhỉ. »

Vệ Văn giật thót trong lòng, những lời chỉ trích kia không thể không nuốt xuống.

Chuyện thị nữ ở chỗ mẫu phi đổ súp ngọt lên người phu nhân Trường Xuân Hầu chưa truyền đến đây, những rắc rối trước mặt lại bị Lạc Sênh quy lên đầu thị nữ vương phủ thì thanh danh vương phủ sẽ bị hao tổn.

Không nói gì nhiều, chỉ riêng cái tiếng quản lý hạ nhân không tốt đã đủ khó nghe rồi.

Vệ Văn nhìn Lạc Sênh.

Đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng như hồ nước thu sâu thẳm, khiến người ta không thấu nông sâu.

Đến cả cháu gái của Tể tướng Lạc Sênh cũng dám đánh, còn gì mà không dám làm chứ.

Thiếu nữ vừa bị đánh chính là tôn nữ của Trần Các lão Trần Nhược Ngưng.

Đúng là vị trí Tể tướng có khác biệt với tiền triều, nhưng dân gian vẫn quen coi Các lão ngang với Tể tướng.

Vệ Văn nghĩ một hồi, không thể không dịu giọng : « Ta chỉ tới sớm hơn Lạc cô nương một chút thôi, cụ thể vẫn nên mời các vị tỷ muội ở đây nói rõ thì hơn. »

Trong đình yên lặng như tờ.

Hóng chuyện vui là tốt, nhưng dây vào trong cuộc thì không thông minh.

Vệ Văn nhếch nhếch lông mày. 

Thực ra nàng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thân là chủ nhân nàng không tiện nói những chuyện đó.

Nghĩ một lúc, Vệ Văn khẽ gật đầu với Chu Hàm Sương : « Hàm Sương, hay là muội nói đi. »

Chu Hàm Sương vốn không hòa hảo với Lạc Sênh, lúc này cũng không bận tâm, mở miệng : « Lúc nãy mọi người đang dùng trà, tỳ nữ này bưng cho Lạc Nhị cô nương một mâm trái cây, ai ngờ lại trượt chân, đánh rơi mâm trái cây. Lạc Tứ cô nương vì che chở cho Lạc Nhị cô nương mà hất mâm trái cây đi, tình cờ trái cây lại rơi hết vào người Trần Đại cô nương. »

Nói đến đây, Chu Hàm Sương nhếch miệng theo bản năng : « Trái cây rơi hết lên người Trần Đại cô nương, mà Lạc Tứ cô nương lại không nói được một lời xin lỗi. Trần Đại cô nương nóng giận tát Lạc Tứ cô nương một cái, tình huống chính là như vậy. »

Lạc Sênh nghe Chu Hàm Sương nói xong ngọn nguồn, cười nhạt trong lòng.

Những lời này của Chu Hàm Sương nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng thực ra đổ hết gốc rễ sự việc lên người Lạc Nguyệt.

Vô tình đánh rơi hoa quả vào người Trần Đại cô nương mà không xin lỗi, nghe chẳng phải là Lạc Nguyệt không hiểu đạo lý à.

Tính lại, Trần Đại cô nương gặp chuyện như vậy đánh lại cũng trở nên hợp lý hợp tình.

Lúc này Lạc Sênh cũng đoán ra được thân phận của Trần Đại cô nương rồi.

Họ Trần, còn dám đánh cô nương phủ Đại Đô Đốc, đây chính là trưởng tôn nữ Trần Nhược Ngưng của Thứ phụ Trần Các lão.

Nàng từng nghe Hồng Đậu kể rằng, trước kia Lạc cô nương từng đánh Trần Đại cô nương thiên kim Tướng phủ.

(Tướng phủ là phủ Tể tướng nha)

Tại sao Hồng Đậu lại kể à, vì hôm ấy nha hoàn này còn giúp cô nương nhà mình một tay, chiến tích chói lọi như thế tất nhiên muốn kể để tranh công rồi.

Lạc Sênh yên lặng nghe xong, không đáp lại Chu Hàm Sương mà nhìn xuống tỳ nữ đang quỳ trên đất.

« Trượt chân ? Bưng mâm hoa quả mà cũng trượt được chân, tỳ nữ này với tỳ nữ hắt súp ngọt lên người phu nhân Trường Xuân Hầu được dạy dỗ theo cùng một nhóm à ?

Lời vừa dứt, các cô nương kinh ngạc vô cùng, nói to nói nhỏ.

Nổi nóng bừng lên đáy mắt Vệ Văn, nháy mắt với Chu Hàm Sương.

Chu Hàm Sương vội nói : « Cũng không trách được tỳ nữ kia, trên đất rượu bị đổ ra quá trơn, tỳ nữ kia vô tình bước vào thôi. »

Lạc Sênh nhìn lướt qua mặt đất chỗ đó, quả nhiên thấy tấm bàn đá vẫn còn ướt nhẹp, đồ sứ rơi vỡ chưa được dọn dẹp và hoa quả rơi đầy đất.

« Ồ, hóa ra là do không lường được. » Lạc Sênh tùy tiện phê bình một câu, càng khiến Vệ Văn não nề.

Nếu mà do không lường được, vì sao lại xảy ra nhiều lần như vậy, như thế nào khác nhấn mạnh rằng tỳ nữ vương phủ có vấn đề.

Lạc Sênh liếc Vệ Văn một cái, nhìn Lạc Nguyệt : « Vì sao Tứ muội không xin lỗi Trần Đại cô nương ? »

Lạc Nguyệt vừa mở miệng đã thấy tức giận : « Ta – »

Lạc Sênh khoát tay : « Cứ nói từ từ. Sự thật vẫn ở yên đấy, nói nhanh hay chậm cũng không thay đổi được. »

------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.