Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Tỳ nữ lật đật chỉnh trang một chút rồi bước vội về phía trước.

« Khoan đã. » Lạc Sênh dừng bước, nghi ngờ nhìn hướng đi mà tỳ nữ dẫn đường : « Đây là đi đến tiền viện à ? »

Tỳ nữ mờ mịt nhìn Lạc Sênh, gật đầu một cái.

Là đi đến tiền viện còn gì, Lạc cô nương không đi đến chỗ các quý nữ mà quanh quẩn ở đây không phải là tìm cách đến tiền viện à ?

Mà khoan đã, sao nàng có thể đưa Lạc cô nương đến tiền viện được !

Cuối cùng tỳ nữ cũng tìm lại được lý trí, sợ hãi.

Nàng điên rồi, thế mà lại muốn báo ân kiểu này.

Tỳ nữ thầm bấu chặt bàn tay.

Cũng không thể tùy tiện nhận ân nhân được, rõ ràng là tại Lạc cô nương đi loạn nên mới gặp phải chuyện như thế.

« Ngươi dẫn ta đến tiền viện làm gì ? » Lạc Sênh nhíu mày, nghiêm giọng : « Vừa nãy nói muốn gặp Khai Dương vương là để giải vây, đường đường là khuê tú đại gia như ta tự dưng đi đến tiền viện làm cái gì ? »

« Vậy, vậy ngài – » Tỳ nữ thực sự không biết phải làm thế nào nữa.

Lạc Sênh thận trọng nhíu mày : « Tất nhiên là đi tìm các tỷ muội của ta rồi. Mau dẫn đường đi. »

Thấy tỳ nữ dẫn đường trở về, lộ rõ tư thái không tự chủ mà răm rắp nghe lời, Lạc Sênh nhếch miệng cười.

Nàng yêu cái vị Lạc cô nương thích gì làm nấy đến chết mất.

Muốn giảng đạo thì giảng đạo, mà có không muốn nói lý thì cũng là lẽ đương nhiên.

Sự xuất hiện của Vệ Khương và Vệ Phong khiến Bình Nam Vương phi vui ra mặt, nhất là con trai cả đã lâu không gặp, quên hết mấy chuyện không vui khi nãy.

« Thái tử dạo này gầy đi một chút, có phải bận nhiều việc không ? » Bình Nam Vương phi dịu dàng hỏi.

« Đa tạ thẩm thẩm đã quan tâm, mọi chuyện vẫn ổn. » Vệ Khương khách sáo trả lời.

Thái tử chi tôn tao nhã lịch sự như vậy, tất nhiên người ngoài nhìn vào sẽ thấy thái tử bao dung và hiểu lễ phép ; nhưng Bình Nam Vương phi lại chua xót trong lòng.

Người khác không biết, nhưng người làm mẹ như bà chẳng lẽ không nhận ra, con trai đã cách lòng với vợ chồng bà rồi.

Phải, theo luật thì Khương Nhi đã không còn là con trai của bọn họ nữa, chỉ là cháu trai mà thôi. Nhưng dù sao cũng là người bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, nuôi nấng từng chút nên người.

Bà còn nhớ khi còn ở phía Nam, mỗi khi đến sinh nhật bà, Khương Nhi sẽ chu đáo chuẩn bị quà cho bà, có lần còn đích thân khắc một thanh trâm thỏ ngọc cho bà.

Mà không phải như bây giờ, lễ vật quà cáp do hạ nhân chuẩn bị, quý giá thì quý giá, nhưng lạnh lẽo như vậy, chỉ có hai chữ quý giá mà thôi.

Bình Nam Vương phi khe khẽ thở dài trong lòng, cảm thấy mấy phần tiếc nuối khó tỏ cùng ai.

« Xuất cung cũng đã lâu rồi, ta phải qua nói với vương thúc một tiếng, cũng nên hồi cung rồi. » Khách sáo qua loa mấy câu, Vệ Khương đứng lên cáo từ.

Thất vọng sượt qua đáy mắt Bình Nam Vương phi, nhưng trước mặt mọi người thì cũng không tiện nói nhiều, thậm chí để tránh hiềm nghi mà một chút lưu luyến cũng không thể để lộ ra.

Hoàng thượng không có con đẻ cháu ruột nhưng lại chẳng thiếu anh em, cháu chắt càng nhiều.

Khương Nhi thể hiện tài năng lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, không biết đã khiến bao nhiêu vương phủ khác ghen tị rồi.

Nếu phủ Bình Nam vương lộ ra ưu tư với may mắn ân đức bằng trời như vậy, sẽ bị người khác mắng là được lợi còn thích khoe khoang.

Người ngồi ở ghế rồng khoác long bào ấy cũng không thích con thừa tự gần gũi với cha mẹ ruột.

« Mẫu phi, con tiễn điện hạ. »

Bình Nam Vương phi không cần che giấu tình mẫu tử với Vệ Phong, cười dịu dàng : « Đi đi, nhắc phụ vương con đừng có quá chén. »

« Mẫu phi yên tâm đi. »

Nhìn hai anh em rời đi, Bình Nam Vương phi lập tức tắm trong bao lời tâng bốc.

Những vị quý phu nhân này không trực tiếp tán dương thái tử, mà chủ yếu khen ngợi tiểu vương gia hết lời.

Bình Nam Vương phi thoải mái nghe những lời này, chút chua xót kia nhanh chóng biến mất.

Tình hình hiện tại là kết quả của bao nhiêu tâm sức của phủ Bình Nam vương, không thể quá tham lam được.

Bầu không khí ở tiền viện đang lúc cao trào, đến cả Vệ Hàm cũng châm chước cạn hai ly rượu, gò má tái nhợt như lấm tấm đỏ.

Nhưng đôi mắt đen như mực ngọc của chàng vẫn trong suốt, không thể nào thanh tỉnh hơn.

Chàng không thích những nơi thế này, nhưng nên tới thì vẫn phải tới.

Trên đời này không thể hoàn toàn theo ý mình được.

Nghĩ đến đây, trong đầu chàng đột ngột hiện lên một bóng hình.

Có lẽ là vẫn còn.

Mặc kệ ánh nhìn thế nhân ra sao, vị Lạc cô nương đúng là sống hoàn toàn theo ý mình.

Nhưng cái thể loại hoàn toàn theo ý mình không màng hậu quả như thế thì chàng cũng không đồng ý.

Nhưng mà – đột nhiên Vệ Hàm nghĩ đến mấy ngày ngắn ngủi cùng đường và hai lần gặp gỡ sau khi hồi kinh, rồi cảm thấy hơi chần chờ.

Có vẻ như Lạc cô nương cũng không phải là người không cân nhắc đến hậu quả, mà ngược lại, những việc tưởng như nàng chỉ làm hoàn toàn theo ý mình kia, lại đem đến những kết quả không tệ.

Ví dụ như là mời được Lý thần y...

Nghĩ đến đây, Vệ Hàm cảm thấy bất đắc dĩ.

Chàng đã bị từ chối mấy lần rồi.

Rốt cuộc Lạc cô nương đã làm gì mà có thể mời được Lý thần y ?

Vệ Hàm lại rơi vào trầm tư.

Có tiếng động truyền lại bên cạnh, Vệ Hàm nhìn sang.

Vệ Khương nâng ly với Vệ Hàm : « Rượu hôm nay không hợp khẩu vị vương thúc à ? »

« Nào có. » Vệ Hàm nhấc ly rượu lên tùy ý cụng ly với Vệ Khương rồi uống một hơi cạn sạch.

Ly bạch ngọc, tay cầm ly rượu còn trắng hơn cả ngọc.

Vệ Khương nhìn lại, suy nghĩ vụt qua đầu : vị vương thúc này chẳng hề giống Tu la uy chấn phương Bắc chút nào.

Hắn lớn hơn Vệ Hàm tầm chín tuổi, cũng bởi vậy nên khó mà coi cái người thanh niên vừa rút đi vẻ non nớt của thiếu niên là trưởng bối mà tôn trọng được, không tự chủ nhìn kỹ một chút.

Tất nhiên, dựa vào thân phận của hắn bây giờ, không cần phải tôn kính với phần lớn các trưởng bối.

Nhưng Khai Dương vương thì không giống vậy.

Khai Dương vương là lưỡi dao sắc bén uy chấn phương Bắc, được phụ hoàng coi trọng vô cùng.

Mà mối quan hệ giữa kẻ mang danh thái tử là hắn và phụ hoàng cũng có chút tế nhị.

Không phải cha con ruột, dù sao cũng khó tránh việc tình cảm hời hợt, chưa kể, thiên gia nào có cha con, sử sách ghi lại không ít những thái tử có kết thúc thê lương.

Vệ Khương thản nhiên uống hết ly rượu, cười nói : « Vừa nãy khi ta ghé thăm thẩm thẩm, trên đường có gặp một người. »

Vệ Hàm thờ ơ nhìn hắn một cái.

« Là Lạc cô nương. » Vệ Khương không úp mở quá lâu, vừa nói vừa để ý phản ứng của đối phương.

Ngón tay Vệ Hàm siết chặt ly rượu, lãnh đạm chờ Vệ Khương nói tiếp.

Gặp Lạc cô nương thì kể cho chàng làm gì ?

Vệ Khương không phát hiện ra điều gì, cười lên : « Lạc cô nương bắt tỳ nữ vương phủ dẫn nàng đi tìm vương thúc. »

Vệ Hàm khẽ động chân mày.

Bắt tỳ nữ vương phủ dẫn đi tìm chàng ?

« Tỳ nữ không nghe theo lại lôi ra một con rắn con để đe dọa người ta. Chà chà, xem ra đúng là Lạc cô nương thầm thương trộm nhớ vương thúc. »

Suýt nữa thì bình ổn trên mặt Vệ Hàm bị nứt toạc.

Thái tử thực sự đang kể về Lạc cô nương đấy à ?

Lần ấy chàng chủ động hẹn gặp, vừa nói ra thỉnh cầu đã bị đối phương thẳng thừng từ chối, chàng chẳng nhìn ra chút thương thầm nhớ trộm nào cả.

Trên đường về, thu của chàng một trăm lượng bạc một bát mỳ thịt lát, chàng cũng chẳng thấy có chỗ nào nhớ thầm trộm thương.

Nhưng mà bắt rắn lại có vẻ giống việc Lạc cô nương sẽ làm.

Người múa dao phay thái thịt thành thục như vậy, hẳn cũng từng làm thịt rắn rồi chứ nhỉ ?

Nghe nói canh rắn cũng khá ngon.

Dao phay –

Nghĩ đến đây, Vệ Hàm khó lòng không nghĩ đến một việc : Vậy tức là cái đêm tối đen ấy, người ném hạt tiêu vào mắt chàng chính là Lạc cô nương rồi.

« Thái từ đừng có đùa ta. » Vệ Hàm nghĩ đến vô số chuyện trong lòng, nhưng trên mặt không để lộ điều gì.

« Vương thúc không tò mò Lạc cô nương đi đâu sau đó à ? »

Vệ Hàm thở hụt một nhịp.

Đi đâu ? Chẳng lẽ đến tìm chàng thật à ?

------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.