Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Đó là giọng nữ, mà còn đầy vẻ kinh hoàng, khiến cho Vệ Khương và Vệ Phong đều cảm thấy căng thẳng.

Mặc dù cuộc trò chuyện giữa hai người khi nãy không có gì kỳ lạ, nhưng suy cho cùng lọt vào tai người khác cũng đều không hay, nhất là thân phận của Vệ Khương bây giờ khá nhạy cảm, dễ dàng khiến người ta chỉ trích.

Vệ Khương vừa muốn quát hỏi, lại có một giọng nói không kiên nhẫn của một tiểu cô nương vang lên : « Bảo ngươi dẫn bản cô nương đi tìm Khai Dương vương, mà cái kẻ tỳ nữ như ngươi còn chối lên chối xuống là thế nào. Chẳng lẽ ngươi định ỷ là người phủ Bình Nam vương rồi không coi bản cô nương ra gì ? »

Vệ Khương và Vệ Phong không khỏi nhìn nhau.

Cô nương nhà nào lại ngông cuồng như vậy, dám uy hiếp thị nữ vương phủ đi tìm đàn ông.

Mà lại còn là đi tìm Khai Dương vương !

Vệ Khương sải chân đi trước, Vệ Phong sát bước theo sau.

« Ai ? » Vòng qua đám hoa cỏ, một bóng người yểu điệu váy xanh lơ xuất hiện, Vệ Khương lạnh lùng hỏi.

Cô nương như thế này, hắn phải gặp xem là ai cho biết.

Cô nương xoay người lại, trong tay là một con rắn hoa xanh nhỏ nhỏ đang giãy giụa khạc lưỡi liên hồi.

Thái tử điện hạ chững chạc cao quý chiếu thẳng mắt vào.

Dĩ nhiên hắn không thèm để ý đến một con rắn nhỏ, nhưng một cô nương thản nhiên cầm con rắn vung vẩy thì quả thực vẫn gây ấn tượng hơi mạnh.

Một đôi mắt khác chăm chú không kém, chính là Vệ Phong.

Không có cách nào, hắn cũng chưa từng gặp vị cô nương nào như vậy hết.

Không phải, ý hắn là chưa từng gặp cô nương nào nghịch rắn vung vẩy chơi chơi thế này, nhưng hắn biết cái cô nương đang đứng trước mặt này là ai !

Không phải đây là con gái rượu của Lạc Đại Đô Đốc à !

Rốt cuộc tiểu vương gia suy nghĩ chậm mất một nhịp cũng phản ứng lại.

Sau một giây tưởng như ngừng lại, vẫn là Lạc Sênh hơi cúi người chào hỏi : « Thái tử điện hạ, tiểu vương gia. »

Nói xong, nàng nhìn hai người bằng ánh mắt khó hiểu, ý tứ hết sức rõ ràng : Sao hai cái người này lại đứng lù lù ở đây.

Vệ Khương hơi giật giật khóe miệng, lãnh đạm nói : « À, hóa ra là Lạc cô nương. »

Hắn cũng không gặp gỡ nhiều cái cô con gái yêu này của Lạc Đại Đô Đốc nhưng ấn tượng lại hết sức sâu sắc.

Chẳng phải do hắn, đùa giỡn đàn ông, lại còn nuôi nam sủng, cô nương như vậy chẳng được mấy người.

Vệ Khương yên lặng lướt qua bàn tay trắng trẻo nhưng lại cầm con rắn hoa xanh, bổ sung thêm : còn chơi cả rắn nữa chứ !

Nhắc đến cô nương không sợ rắn, thực ra hắn còn biết một người nữa...

Gương mặt Vệ Khương hơi đanh lại, ý lạnh nổi lên trong mắt.

Cô nương này tương đối giống nàng.

Vệ Phong đứng bên không thể nhịn thêm, hỏi : « Lạc cô nương đang làm gì vậy ? »

Vừa nói, hắn vừa nhìn con rắn nhỏ hoa xanh.

Nói thật, hắn không sợ rắn, nhưng một cô nương chơi với rắn như thật thế này, nhìn lại không hiểu sao lại thấy căng thẳng.

Là do thức ăn thọ yến không ngon, hay cảnh trí vương phủ không đẹp, mà Lạc cô nương lại muốn ồn ào như vậy hả ?

Nghe câu hỏi của Vệ Phong, Lạc Sênh cười một tiếng, ngón tay có con rắn nhỏ quấn quít chỉ về phía tỳ nữ : « Đang có chuyện muốn báo cho tiểu vương gia đây. Tỳ nữ của quý phủ đúng là không hiểu chuyện, yêu cầu nho nhỏ của khách mà dám từ chối ba bốn lượt. Ta chẳng còn cách nào, phải để  chú rắn con này chơi cùng người ta một chút. »

Vệ Khương và Vệ Phong vốn bị Lạc Sênh thu hút hết ánh mắt, giờ mới có thời gian quan sát tỳ nữ xui xẻo kia.

Tỳ nữ mặc phục trang thị nữ vương phủ đang ngã xuống đất, chân tay tê liệt, bây giờ vẫn còn vẻ hoảng sợ trên gương mặt, ảm đạm thất sắc.

Trước ánh mắt của hai người Vệ Khương, tỳ nữ hoàn hồn, lập tức quỳ rạp trên đất xin tội : « Làm phiền thái tử điện hạ và tiểu vương gia, nô tỳ đáng chết ! »

Nàng đập đầu xuống đất, cả người run lẩy bẩy, hiển nhiên vẫn còn chìm trong cơn sợ hãi chưa thoát.

Tất nhiên Vệ Khương sẽ không nhiều lời cũng một tỳ nữ, dời mắt nhìn về Lạc Sênh, dịu giọng : « Hôm nay là thọ yến của vương phi, Lạc cô nương vẫn nên qua đó thì hơn. »

Dù có khó chịu với vị cô nương này thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không cần phải kết oán với Lạc Đại Đô Đốc.

Lạc Sênh đối mặt với Vệ Khương, cười nhạt trong lòng.

Vệ Khương cũng từng dịu dàng là vậy, tiếc nàng mắt mù, còn nghĩ hắn chỉ dịu dàng ấm áp với vị hôn thê thanh mai trúc mã, không ngờ đối với cô nương mà hắn chán ghét, hắn cũng có thể nhỏ nhẹ ôn tồn như thế.

Muốn ném con rắn này vào mặt kẻ dối trá quá.

Đầu ngón tay của Lạc Sênh giật giật.

Vệ Khương không hiểu sao lại cảm thấy lạnh gáy, hơi lùi về phía sau.

Lạc Sênh khẽ mỉm cười : « Vừa về từ chỗ vương phi rồi, thái tử điện hạ và tiểu vương gia phải đến đó à ? »

« Ừm. » Vệ Khương hơi ảo não vì thất thố vừa rồi, lạnh nhạt đáp.

Vệ Phong không nhịn được lên tiếng : « Lạc cô nương, cô nương nên thả con rắn ra thì hơn, tránh làm người khác sợ. »

Lạc Sênh nhướn mày, vẻ bừng tỉnh : « Hóa ra tiểu vương gia sợ rắn. »

Vệ Phong co quắp khóe miệng nổi cáu trong lòng.

Ai bảo hắn sợ rắn !

Cái vị Lạc cô nương này đúng là chẳng biết lễ phép gì hết, nghĩ gì là nói luôn.

Vệ Khương biết người em trai này cũng dễ nổi nóng, lên tiếng : « Vệ Phong, chúng ta qua đó thôi. »

Vệ Phong nén lại căm tức, gật đầu một cái, mặt đanh lại nói với Lạc Sênh : « Nếu Lạc cô nương vừa từ chỗ vương phi trở về thì nên mau đến chỗ muội muội của ta đi, có lẽ mấy người họ đang nóng lòng chờ đấy. »

« Được. » Lạc Sênh dứt khoát, dường như chẳng nhìn ra mất hứng của đối phương.

Đi xa rồi Vệ Phong mới lạnh lẽo chửi một câu : « Đúng là chẳng biết lễ giáo gì hết ! »

Vệ Khương cười cười : « So đo với một tiểu cô nương làm gì. »

« Điện hạ không nghe thấy gì à, nàng ta đe dọa thị nữ dắt nàng ta đi gặp tiểu vương thúc đấy. »

« Thế thì sao ? Chẳng phải không đi gặp được còn gì. » Vệ Khương khôi phục lại vẻ lãnh đạm : « Mà có gặp được thì có thể làm gì tiểu vương thúc chứ ? »

Vệ Phong gật gù : « Phải, thân thủ tiểu vương thúc lợi hại như vậy, một đứa con gái thì không thể làm gì được rồi, trừ phi chính tiểu vương thúc tự nguyện  - »

Câu nói ngừng lại giữa chừng, gương mặt Vệ Phong kỳ quặc vô cùng.

Vệ Khương nhìn hắn một cái.

Vệ Phong chậm rãi hít một hơi, lấy giọng khó lòng tin nổi nói : « Điện hạ còn nhớ chuyện Lạc cô nương kéo dây quần của tiểu vương thúc giữa đường không ? »

« Có. »

« Điện hạ nói xem tại sao Lạc cô nương lại làm thế được chứ ? »

Vệ Khương không lên tiếng.

Lặng một lúc lâu, Vệ Phong mới lắp bắp : « Tức là, chẳng lẽ thực ra tiểu vương thúc tự nguyện ? »

Ánh mắt Vệ Khương lấp lóe, nhưng vẫn nói : « Đừng có đoán già đoán non, có thể chỉ là lơ là một chốc thôi. »

« Lơ là một chốc ? » Vệ Phong lắc đầu.

Nếu là hắn thì có thể là do lơ là một chốc, nhưng người đao kiếm đầy máu tanh như tiểu vương thúc sao có thể gặp sai lầm như thế được ?

Nói là cam tâm tình nguyện còn đáng tin hơn ấy.

Nhưng chuyện tiểu vương thúc vừa ý Lạc cô nương còn khó tin hơn.

Vệ Phong lâm vào vòng xoáy nghi ngờ.

Mà Vệ Khương nghĩ đến loại chuyện hoang đường này thì trong lòng hơi xáo trộn, sau đó lại đi tiếp về phía trước.

Lạc Sênh vẫn đứng tại chỗ cũ, thấy hai người kia đã đi khuất dạng thì ném con rắn vào trong bụi hoa, hờ hững : « Còn quỳ thế làm cái gì, mau đứng lên. »

Con rắn được thả tự do, vội vã trườn đi.

Tỳ nữ mặt trắng bệch lồm cồm đứng dậy, chân mềm nhũn không đứng vững.

Vừa nãy là bị con rắn đột ngột bò lên quần dọa sợ, sau đó lại là nỗi sợ hãi khi gặp phải thái tử và tiểu vương gia.

Mỗi khắc sau tiếng kêu kia đều là một giây tuyệt vọng.

Nghe lén thái tử và tiểu vương gia nói chuyện, chỉ có duy nhất con đường chết là chờ nàng.

Không ngờ Lạc cô nương lại có thể ung dung bắt con rắn nhỏ kia, dễ dàng giải quyết vấn đề.

« Có con rắn mà cũng la lối om sòm, đúng là chẳng hiểu chuyện gì hết. » Lạc Sênh lạnh mặt nhếch cằm : « Dẫn đường đi. »

------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.