Lạc Sanh khẽ nâng cằm, nhàn nhạt ừ một tiếng, thần thái rụt rè lại lãnh đạm, thong thả ung dung bước vào đại môn nhà thần y.
Đến giờ phút này, ba tỷ muội Lạc Anh còn giống như đang nằm mơ.
“Tỷ ta, tỷ ta thật sự làm được rồi?” Lạc Nguyệt nhìn bóng dáng Lạc Sanh lẩm bẩm.
Lạc Tình hơi đỏ hốc mắt, dùng sức gật đầu “Phải, Tam muội làm được rồi.”
Các nàng là cô nương Đại đô đốc phủ, ngày thường vừa tôn quý vừa có thể diện, nào từng nghĩ tới có một ngày bị một thủ vệ đồng tử nho nhỏ làm khó dễ ngay trước công chúng.
Mà người làm các nàng thoát khỏi sự xấu hổ lại chính là Lạc Sanh, là Lạc Sanh mà các nàng cho rằng khoa trương ương ngạnh chỉ biết gây rắc rối.
Giờ phút này, tâm tình của Lạc Tình vô cùng phức tạp.
Lạc Sanh quay đầu lại nhìn sơ qua, hơi hơi nhíu mi: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Ba tỷ muội Lạc Anh vội nâng váy đuổi theo, không bởi vì câu Lạc Sanh nói mà sinh ra chút khó chịu nào, thậm chí còn mỉm cười với gương mặt lạnh như băng sương ấy.
Lúc này Lạc Sanh không rảnh rỗi chú ý đến sự thay đổi tâm lý của các tỷ muội, sau khi bước vào cổng thì nhìn lướt qua mọi nơi một lượt.
Con đường lát đá xanh dẫn thẳng tới cửa phòng, một cây hòe lớn có cành lá sum xuê che mát hơn nửa cái sân, góc tường đầy cây kim ngân hoa leo lên, hoa màu vàng và trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444355/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.