Những tiếng bước chân vang lên, chợt có một lão giả bước ra từ phía sau bình phong.
Lạc Sanh chớp lông mi.
So sánh với mười mấy năm trước, Lý thần y gần như không có thay đổi, vẫn là một mái tóc bạc không trộn lẫn sắc khác, một đôi mắt còn có thần hơn cả người trẻ tuổi.
Dường như năm tháng đã quên thăm vị lão nhân này, nhưng sự bất biến như thế mang lại cho Lạc Sanh cảm giác thân thiết không thể nói nên lời.
Nhưng đối với Lý thần y mà nói thì không giống, ông trầm khuôn mặt nhìn chằm chằm tiểu cô nương chưa từng gặp bao giờ này, ngữ khí nghiêm khắc: “Dưỡng Nguyên Đan đâu?”
Lạc Sanh đưa qua một cái hộp nho nhỏ.
Lý thần y mở hộp ra, nhìn thấy viên dược hoàn đặt bên trong thì ánh mắt co rụt lại, ngay sau đó thì để trước mũi ngửi ngửi.
Sau đó nữa, sắc mặt Lý thần y trở nên càng khó coi.
“Dược hoàn này là có được từ đâu?”
Lạc Sanh chớp chớp mắt, một đôi mắt sáng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ông không phải thần y!”
“Có ý gì?” Lý thần y trầm khuôn mặt quát hỏi.
Tựa như Lạc Sanh không phát hiện đối phương đã sắp sửa bùng nổ, quay sang nói: “Dưỡng Nguyên Đan là thần y cho con á, nhưng ông không phải thần y…”
Lý thần y phản ứng lại.
Ý của tiểu cô nương này là có người giả mạo ông.
Lý thần y cũng không phải kiểu người tu thân dưỡng tính, hoàn toàn ngược lại, tính tình ông cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444357/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.