Tay Tú Nguyệt nhoáng lên, trà gừng đổ mất một nửa.
Tú Cô?
Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là Lạc cô nương biết tên thật của nàng ấy?
“Không thích sao?” Lạc Sanh nhàn nhạt hỏi.
Tú Nguyệt hoàn hồn, kiệt lực che giấu tâm tình phức tạp: “Cô nương ban tên là vinh hạnh của ta, không lý nào lại không thích. Chỉ là bộ dạng ta xấu xí, thật không dám nhận một chữ ‘ tú ’.”
*Tú 秀 /xiù/: tú trong thanh tú, xinh đẹp.
Lạc Sanh cười cười: “Tinh lý vi văn, tú khí thành thải*, ‘ tú ’ đâu riêng để chỉ dáng vẻ? Ta cảm thấy ‘ Tú Cô ’ hoàn toàn thích hợp.”
Môi Tú Nguyệt mấp máy còn định nói thêm, lại bị Hồng Đậu trách móc một trận: “Được rồi, một cái tên thôi mà lắm lời thế, cô nương muốn gọi ngươi là gì thì gọi là cái đó.”
Năm đó khi nàng ấy được đưa đến trước mặt cô nương, cô nương đang ăn chè đậu đỏ, vì thế đã chỉ vào nàng ấy nói gọi là Hồng Đậu đi.
Nàng ấy đã nói gì chưa?
“Hồng Đậu, Tú Cô lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, đừng nói chuyện như vậy với Tú Cô.”
“Biết rồi ạ.” Hồng Đậu hậm hực lên tiếng, cầm chén buồn bực uống trà gừng.
Rất nhanh một nồi trà gừng đã được chia xong, trong căn miếu đổ nát với ánh sáng tối tăm vẫn thoang thoảng hương trà gừng, quanh quẩn ở chóp mũi làm người cảm thấy ấm áp trong lòng.
Bên ngoài mây đen quay cuồng, mưa như trút nước.
Một hộ vệ trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444327/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.