Thiếu niên mười bảy mười tám, máu tươi dính đầy đầu đầy cổ, nhìn qua chật vật lại đáng thương.
“Biểu ca bị thương à?” Lạc Sanh hỏi.
Thịnh Tam Lang lắc đầu: “Ta không có việc gì. Biểu muội, muội… làm thế nào biết người của đối phương không nhiều? Có thể còn có người trốn ở bên ngoài không?”
Lạc Sanh nhìn về phía ngoài cửa miếu một cái.
Cửa miếu mở rộng, bên ngoài là màn mưa không thấy điểm cuối, rõ ràng còn chưa tới buổi trưa lại đen kịt một mảnh.
“Nếu đối phương nhiều người, sẽ không nhất thiết phải tránh ở chỗ tối để ra tay.”
Thịnh Tam Lang hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lạc Sanh đổi ngữ khí: “Nhưng mà sau khi hai người này thất thủ, có thể có người tới đuổi giết nữa hay không thì khó nói.”
Thịnh Tam Lang tức giận khó nhịn: “Không nghĩ tới thế đạo đã loạn thành như vậy, sơn phỉ cứ hết đợt này đến đợt khác y như cắt rau hẹ!”
Bọn họ mới gặp đám sơn phỉ đánh cướp giò được bao lâu đâu, thế mà lại gặp phải một đám càng dữ hơn.
Trước kia ở trong nhà, hắn rất hâm mộ những người có thể du lịch tứ hải, trăm triệu không nghĩ tới lại là mạo hiểm sinh mệnh của mình.
Lạc Sanh rũ mắt nhìn chằm chằm thi thể ngã xuống cách đó không xa.
Đó là một trong hai kẻ xấu, là một người trẻ tuổi tướng mạo đoan chính.
Lạc Sanh bỗng nhiên hành lễ với Thịnh Tam Lang: “Liên lụy biểu ca rồi.”
Thịnh Tam Lang cuống quít tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444330/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.