Vệ Hàm giục ngựa chạy nhanh, rất nhanh đã ném đoàn người Lạc Sanh xa xa ở phía sau.
Phía trước vẫn là rừng sâu núi thẳm không thay đổi.
Tuấn mã dần dần thả chậm tốc độ.
Thị vệ kéo dây cương tới gần, thật sự không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Chủ tử, ngài lấy một thanh chủy thủ hoa hòe loè loẹt làm gì?”
Mặt Vệ Hàm không cảm xúc nhìn thị vệ một cái, cảm thấy chuôi thủy thủ đặt trước lòng ngực cộm đến hoảng.
Hắn đâu biết cần chuôi chủy thủ hoa hòe loè loẹt này làm gì!
Hắn nhắc tới chuôi chủy thủ này, vốn là ám chỉ hắn nhận ra Lạc cô nương chính là nữ tử che mặt đêm đó, muốn nhìn thấy đối phương hoảng loạn để tiến thêm một bước xác định.
Ai ngờ đối phương sảng khoái móc chủy thủ ra muốn bán cho hắn —— Vệ Hàm nghĩ đến đây, sắc mặt lại lạnh hơn.
“Luôn cảm thấy ngài thiệt. Tuy rằng không tốn tiền, còn phải làm một chuyện cho Lạc cô nương, đổi thành người khác dùng ba vạn lượng bạc cầu ngài làm việc còn cầu không được đấy.”
“Dong dài! Ta tự có tính toán.” Trên phương diện mặt mũi Vệ Hàm không qua được, lạnh mặt quát lớn một câu.
Đồ hỗn trướng này nhất định phải nhắc mãi chuyện hắn đào hố rồi tự nhảy vào trong à?
Thị vệ lại hiểu lầm ý của Vệ Hàm.
Tự có tính toán?
Từ từ, có phải hắn ta đã bỏ qua cái gì rồi không?
Trong đầu thị vệ nhanh chóng hiện lên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444325/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.