Nàng nghe Hồng Đậu nói Khai Dương Vương một mình có thể địch ngàn quân; nàng nghe Hồng Đậu nói Khai Dương Vương rất được đế vương coi trọng, ngay cả Thái Tử gặp cũng phải cúi đầu; nàng nghe Hồng Đậu nói Khai Dương Vương trời sinh tính tình thanh lãnh không thích giao tiếp với người lạ.
Nhưng duy nhất nàng không nghe Hồng Đậu nói da mặt Khai Dương Vương dày như vậy!
Nhưng mà muốn so da mặt, Lạc cô nương không thua bất cứ kẻ nào, Thanh Dương quận chúa cũng như thế.
Lạc Sanh trầm mặc trong một chớp mắt, cong khóe môi lên: “Nghe nói Vương gia võ nghệ cao cường, ít có địch thủ, không biết có phải sự thật hay không?”
Vệ Hàm cau mày, nhất thời khó hiểu ý Lạc Sanh khi hỏi cái này.
Thị vệ bên cạnh không nhịn được mở miệng: “Đây là đương nhiên.”
Uy danh Vương gia của bọn họ cả Đại Chu ai không biết?
Lạc Sanh mỉm cười: “Như vậy vì sao Vương gia lại để ta, một nữ tử chỉ biết khoa chân múa tay, kéo đai lưng xuống? Hay là Vương gia thầm quý mến ta?”
Lời này vừa nói ra, cảnh tượng nhất thời rơi vào sự yên tĩnh cổ quái, tất cả mọi người nhìn chằm chằm phản ứng của Vệ Hàm.
Lần này Vệ Hàm trầm mặc càng lâu hơn, trong lòng sinh ra vài phần tức giận.
Hắn vốn không nên so đo cùng một nữ hài tử, nhưng nữ tử nhanh mồm dẻo miệng, da mặt lại dày như Lạc cô nương đúng là hiếm thấy.
Lạc Sanh nhìn ra sự phẫn nộ trong đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444323/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.