Edit: Linh
Beta: Đào
Ngày thứ hai Trần Ngải tới trường xách theo vali đựng quần áo đã sắp xếp gọn gàng từ tối hôm qua.
Quả nhiên đêm qua ba cô Trần Dũng gần mười giờ mới về, cô nấu cho ông tô mì sau đó báo cho ông việc muốn ở kí túc.
Ông đồng ý ngay, còn lấy trong ví năm tờ Mao chủ tịch tương đương với 1 tháng tiền tiêu vặt cho cô.
“Đã quyết định ở nội trú thì phải chăm chỉ học hành, chú tâm vào việc học, đừng như mẹ con suốt ngày nghĩ mấy việc linh tinh, bớt tới mấy chỗ nhảy nhót cho ba….”
Nói đến vế sau thì Trần Ngải lười nghe, nói buồn ngủ rồi chuồn về phòng.
Chắc là ông lại định trách mẹ cô năm đó cho cô theo con đường học nhảy này.
Lý Thu thấy cô mang theo hành lí thì rất ngạc nhiên:”Cậu chuyển vào trường nhanh thế hả?”
Trần Ngải gật đầu: “Buổi sáng còn được ngủ thêm chút đấy.”
“Cũng đúng nhỉ. Mẹ tớ không nỡ xa tớ, mẹ tớ còn bảo tuần này cứ đón tớ về đã, khi nào khai giảng xong thì mới ở lại.”
Trần Ngải miễn cưỡng cười đáp lại cô bạn cùng bàn.
Giữa trưa hết giờ học, cô nộp giấy xin ở kí túc và giấy cho phép của phụ huynh cho thầy Trịnh rồi đi nhận chìa khóa kí túc xá.
Sau khi trở về phòng học kéo vali hành lí ra ngoài, cô nghĩ ngợi, nhân lúc đang nghỉ trưa thì dọn dẹp lại phòng kí túc, buổi tối sẽ không phải bận rộn thu nữa.
Vừa ra khỏi cửa, Du Kỳ đang ở hành lang trông thấy vội chạy đến kéo vali giúp cô.
Trần Ngải không cần ngẩng đầu cũng nghe thấy tiếng đám con trai tụ tập trên hành lang. Cô khẽ thở dài.
Du Kỳ quay đầu lại cười mắng: “Huýt cái gì mà huýt, không phải tối qua bọn mày hợp lại muốn hỏi tao nick QQ à?”
Mấy nam sinh đó cười hì hì, một người to giọng nói đùa: “Nhưng vẫn đâu có nhanh bằng mày được.”
Trần Ngải nhìn lướt qua, có mấy gương mặt nhìn còn quen quen, có mấy gương mặt thì chưa từng gặp lần nào, có lẽ là học sinh cũ ở Nam Huệ, giờ nhân lúc đang nghỉ trưa thì vào góp vui.
Cô không buông tay cầm chiếc vali: “Không sao, hành lí không nặng, tớ có thể tự cầm được.”
Du Kỳ vẫn không buông tay, đẩy đồ về phía trước: “Ký túc xá nữ ở tận tầng 4 đấy, cậu chắc chưa?”
Trần Ngải chần chừ, hành lí không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ, vali dài 22 220cm, cô xách lên phòng học ở tầng 2 thì vẫn được, còn lên kí túc xá tầng 4 thì hơi khó.
“Đi thôi đi thôi nào, hôm qua tớ còn giúp hai bạn nữ chuyển lên nữa đấy!”
Vừa nói xong, Trần Ngải cũng không biết nói gì nữa, nói nhiều thì lại giống ra vẻ.
“Vậy thì cảm ơn cậu nhiều nhé!” Khóe miệng cô cong cong, vô cùng chân thành nói.
“Không sao, mời tôi lon coca là được.”
Nhưng đến lúc tới dưới kí túc xá thì quả thật là tốn cả một phen mồm miệng.
“Dì ơi, dì nhìn cái vali nặng như này này, cô gái bé nhỏ như vậy tự xách lên vất vả lắm ạ!”
Dì dưới cửa khoảng hơn 50 tuổi, vẫn cố chấp xua tay: “Ôi giời ạ, hôm qua không có người nào vào ở thì cậu có thể chuyển. Hôm nay người đến đông, cậu nhóc này đi lên không được đâu.”
Du Kỳ vẫn hăng say thuyết phục, lúc quay đầu lại thì thấy Trần Ngải đứng yên cạnh vali, không nói gì, cứ đứng ngay ngắn quy củ như vậy.
“Khụ khụ.” Du Kỳ vui vẻ, kéo Trần Ngải tới trước mặt dì đứng sau cửa sổ: “Cậu lại đây nói gì đi.”
Trần Ngải luống cuống không kịp chuẩn bị đối mặt với dì ấy, lời đến đầu môi rồi vẫn không thốt ra được, chỉ yên lặng một lúc quay đầu nhìn Du Kỳ.
“Hay là, tớ thử tự xách lên nhé.”
Du Kỳ:”…”
Hay lắm, cô gái này giương cờ trắng đầu hàng còn nhanh hơn nước Pháp!
Cuối cùng, vì Du Kỳ liên tục cam đoan giúp xách lên hết thang thôi, tuyệt đối không bước vào hành lang, cậu ta mới được cho vào ký túc xá.
“Cậu ấy, tỏ ra dịu dàng với dì ấy một chút, bảo là mình không xách lên đó được.” Cậu ta vừa xách vali lên tầng, vừa trách cứ Trần Ngải.
“Nhìn cậu ngoan như thế, lại còn nhỏ nhắn, không thể nói dịu dàng tí được à?”
Trần Ngải nhắm mắt theo sau cậu ta, nhìn cậu ta thở hổn hển vẫn còn cố nói thêm mấy câu, cô vội vàng lấy đồ về: “Vất vả cho cậu quá!”
Lúc Du Kỳ định mở miệng nói thêm thì cô bổ sung: “Cậu tiết kiệm chút sức lực đi!”
Du Kỳ cười, thiếu chút nữa quẳng vali xuống.
–
Sau khi thu dọn xong ký túc xá, Trần Ngải tới căn tin ăn bừa bữa cơm, bày tỏ nỗi đau đớn với bữa cơm tương lai trong ba năm tới của mình, lúc ra ngoài còn nhớ cầm theo một lon coca.
Cô cầm lon Coca lên tầng 2, từ lớp 6 đi lên, dường như bị hầu hết nam sinh trên hàng lang nhìn chằm chằm.
Từ nhỏ cô đã tham gia biểu diễn nhiều sân khấu nên cũng miễn dịch hẳn với những ánh mắt này, hai mắt hướng về phía trước, bình tĩnh đi qua.
Lúc nhìn thấy Du Kỳ ở ngoài, cô không chắc mình có nên đem Coca qua đó hay để trên bàn cậu ta thì hơn.
Không cho cô cơ hội phân vân, Du Kỳ thấy lon Coca trong tay cô thì mắt sáng rực, đẩy nam sinh đang bá cổ bên cạnh ra, chạy đến chỗ Trần Ngải, hai người vừa vặn đứng ngay giữa cửa lớp 6.
Quả nhiên các nam sinh bên cạnh ồn ào hẳn lên, Trần Ngải ngoảnh mặt làm ngơ, đưa lon coca xong rồi nói cảm ơn một lần nữa.
“Ấy, cậu đưa Coca đúng lúc thật đấy.” Du Kỳ mở nắp ra tu một hơi lớn, sảng khoái thở ra.
Cô về lớp học, vừa mới ngồi vào chỗ, Lý Thu đã dùng cùi chỏ huých nhẹ cô một cái, liên tục nháy mắt với cô.
“Có biến nha!”
Trần Ngải bất đắc dĩ cười nói: “Chỉ cảm ơn cậu ấy đã giúp tớ chuyển đồ thôi.”
Vừa rồi cô không muốn đưa trực tiếp ở bên ngoài chính là vì cái cục diện này, những nam sinh kia sẽ nói này nói nọ, thảo nào cũng thu hút nhiều người chú ý, vốn chẳng có gì lại thành ra có gì.
“Không không không, cậu xem xem, Du Kỳ vừa tới đã chọn bàn sau cậu, lại còn chủ động chia sẻ những quán ăn với cậu, bây giờ còn chủ động chuyển hành lý cho cậu.” Lý Thu đếm trên đầu ngón tay từng cái một, sau đó cậu ta nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu đột nhiên nghĩ đến việc mua Coca thế?”
Trần Ngải thành thật trả lời: “Cậu ta bảo chuyển hành lý xong mời cậu ta một lon Coca là được.”
“Chính nó!” Lý Thu càng tỏ ra chắc chắn: “Cậu ta tính toán hay thật đấy, dùng cách này lần sau có thể đàng hoàng mời cậu một chai nước nữa, sau đó tới cậu rồi tới —— không phải là có chuyện rồi à!” Cô ấy vỗ tay, giống như đã nghĩ xong mọi việc rồi.
Thấy cô nàng am hiểu tình tiết trong mấy bộ ngôn tình ngọt sủng như thế, Trần Ngải cũng thấy buồn cười: “Tớ có người bạn rất giống cậu.”
Chuyển đề tài nhanh quá, nhất thời Lý Thu trầm lặng, thuận miệng hỏi: “Giống chỗ nào?”
“Đều rất có tố chất viết tiểu thuyết tình yêu.”
Nói cách khác, Trần Ngải không hề tin lời cô bạn nói!
Buổi chiều lúc ra về, Trần Ngải ở lại phòng học chỉnh sửa những vấn đề chưa hiểu rõ.
Đây chính là điều thuận lợi của việc ở lại đây, không phải vội về nhà, chỉ cần về trước giờ kí túc xá đóng cửa là được.
Tính toán lúc cô đang chăm chú không để ý, có người lén luồn từ cửa sau đến cạnh cô.
Lúc đầu, cô đột nhiên cảm thấy lối nhỏ có người đứng chắn tầm mắt, cô liền nghiêng đầu, nhìn về hướng sáng đèn trong phòng học.
Đợi đến lúc sờ không thấy cục tẩy cô mới chú ý tới Dư Giang không biết đã đứng bên cạnh mình lúc nào, tay trái cầm tẩy, tay phải cầm thước.
Hàng sau trong phòng học chỉ có cô, nhưng phía trước vẫn còn nhiều học sinh ở lại.
Trần Ngải nhỏ giọng hỏi cậu: “Sao cậu lại tới đây?”
Dư Giang không nói gì, lặng thinh đưa màn hình điện thoại cho cô xem ————— Đã gọi 3 cuộc điện thoại nhưng cô không nghe.
“Tớ để yên lặng.” Trần Ngải giải thích một câu, sau đó lấy cục tẩy trong tay phải của cậu.
Vừa mới tẩy xong bản nháp bị sai, cậu lại lấy lại, lần này không chỉ lấy tẩy, cậu còn cầm thước và bút trong tay cô để vào túi bút, đóng lại rồi gấp sách vở cô cho vào cặp sau lưng cô.
Trần Ngải còn định tính lại đáp án, bị hành động này của cậu làm nổi nóng, lại sợ phiền đến người phía trước không dám dùng âm thanh lớn, lấy tay nhéo ngay vào eo cậu.
Da thịt mềm mại trên eo Dư Giang không dễ xử với Trần Ngải, định chọc cậu mấy cái thì Dư Giang đưa tay ra chặn lại.
Hai người một người chọc một người chặn, Dư Giang còn đang bận sắp xếp sách vở nên phản ứng không nhanh bằng.
“Kétttt—–” Tiếng ma sát của cái bàn với sàn nhà vang lên.
Bạn học phía trước quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Ngải đứng lên thu dọn túi xách, giống như cũng rất bất ngờ với âm thanh chói tai vừa xong, liên tục nói xin lỗi, cậu ta thuận miệng đáp “Không sao” rồi tiếp tục làm bài.
Trần Ngải đợi bạn học quay lên, lập tức trừng mắt với Dư Giang đang ngồi xổm trên mặt đất.
Dư Giang mượn cơ thể cô để náu mình, lúc ngồi xổm cũng cọ vào góc áo cô, thấy cô trừng mình còn không nhận thua kéo áo cô.
Hai người cứ chọc ngoáy nhau ra khỏi lớp học.
”Tìm tớ có chuyện gì?” Trần Ngải xách cặp cùng Dư Giang xuống tầng.
Dư Giang hừ lạnh một tiếng: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à?”
Trần Ngải dừng bước, khoanh tay trước ngực bình tĩnh nhìn cậu, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ: “Còn lâu mới tin mấy lời quái quỷ của cậu.”
“Được rồi, tìm chỗ nào ăn cơm trước đã.” Dư giang bị cô nhìn có hơi ngượng, cũng biết lúc này mình không được bình thường. Rõ ràng cậu mới là người nói trước khi vào học phải giả vờ không quen, thế mà hôm nay lại tới tận phòng học tìm cô.
Có điều, nói cho cùng là tại cô không nghe điện thoại đấy chứ.
Nếu để ý điện thoại thì không chừng đã chẳng nhiều chuyện như thế này. Mà chuyện cũng không dễ nói, lúc gọi điện thoại cậu còn chưa nghĩ ra phải nói như nào.
“Tìm chỗ nào gần trường ăn cơm đi.”
Dư giang hỏi: “Tại sao?”
Trước đó hai người đều đến quán cơm ở một con phố gần nhà, mấy nhà hàng chỗ đó đều hợp với khẩu vị của bọn họ.
“Chốc nữa tớ còn về trường để học.”
“Cậu ở lại à?” Dư Giang đột nhiên lớn tiếng, ngạc nhiên xen lẫn chút giận dữ.
“Ừm.” Trần Ngải không hiểu phản ứng quá khích của cậu: “Hôm khai giảng chưa nói với cậu à.”
Dư Giang còn nhớ, nhưng mà….
“Tớ còn tưởng cậu sẽ đổi ý cơ.”
Trần Ngải liếc mắt nhìn cậu, ra hiệu cậu giải thích.
“Trước giờ cậu chưa từng ở lại trường bao giờ, kí túc xá không thể bì được với ở nhà. Kí túc xá ở trường cho 8 người ở, nhà vệ sinh phải dùng chung, cái bản tính thích ôm nhà vệ sinh của cậu không làm cho người khác chết khiếp à? Cậu lại còn có tính hơi sạch sẽ, sẽ hay xảy ra mâu thuẫn. Còn không biết là có máy giặt hay không nữa, có thì cũng là đồ dùng chung, với tính cậu dùng không khó chịu mới lạ. Nếu không có thì mỗi ngày cậu phải giặt quần áo bằng tay…”
Dư Giang nói một hơi dài, càng nói càng hăng say, Trần Ngải vội vàng bảo dừng lại.
“Tớ còn chưa ở đâu đấy, cậu đừng có mà dọa tớ.” Bị cậu nói vậy nên hơi chột dạ.
Hai người đi xuống cầu thang, tới chỗ cây hòe dưới sân trường.
Dư Giang nhìn cô một cái, hỏi: “Có phải cậu cãi nhau với bố rồi không?”
Trần Ngải lắc đầu, bả vai trùng xuống: “Nào có dám chứ, tránh còn không kịp nữa là.”
“Được rồi, được rồi, cứ cho là cãi nhau, cậu vẫn có thể sang nhà tớ mà.” Dư Giang đến cạnh cô, xoa vai cô, ý tứ thận trọng an ủi: “Mẹ tớ thì cậu cũng biết rồi đó, coi cậu như con gái ấy.”
Nói tới đây, cậu dừng bước, chăm chú suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nói: “Hay là, cậu tới nhà tớ ở luôn đi.”