Trần Ngải không vừa ý lời đề nghị của cậu: “Cậu có thể đưa ra ý kiến nào mang tính xây dựng không?”
Cô bước về trước hai bước, Dư Giang đuổi theo hỏi: “Chỗ nào không mang tính xây dựng hả? Cậu thành tinh cái này rồi còn gì, không phải ở nhà tớ là giải quyết xong vấn đề à.”
Trần Ngải ‘thành tinh’ tức giận tới mức véo eo của Dư Giang.
Dư Giang vội vàng né: “Ối, cẩn thận đi, ban ngày ban mặt mà cậu định động tay động chân với tớ à?”
Dư Giang là người dễ nhột, nhất là phần lưng rất nhạy cảm. Lúc trước tập vũ đạo, Trần Ngải vô tình đụng phải là cậu lập tức co rúm người lại, lúc trước không ít lần vì chuyện này mà hai người phải tập luyện thêm.
Cùng luyện tập một thời gian, Trần Ngải cũng nắm rõ được, biết chỗ nào đụng được chỗ nào không được, nên lúc nhảy thì tránh đi hoặc chịu đựng.
Nhưng nếu Trần Ngải cố tình ra tay, thì thật đúng là thảm họa.
Trần Ngải đuổi theo nhéo vào hai bên eo cậu, đến khi Dư Giang xin tha mới thôi.
Trần Ngải thở dài, vừa đi vừa nhỏ giọng kể: “Ba mẹ tớ vừa ly hôn, họ muốn giành quyền nuôi tớ mà cãi nhau ầm ĩ, thế mà chưa tới một tháng tớ lại tới nhà cậu ở, ổn được không? Người trọng sĩ diện như ba tớ chắc chắn sẽ tức điên. ”
Dư Giang cảm thấy tâm trạng Trần Ngải không tốt nên cũng chẳng muốn đùa giỡn.
“Vì thể diện mà thà để cậu ở trường chịu khổ, chứ không cho đến nhà của tớ.” Dư Giang bĩu môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-toi-khong-than/223435/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.