*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng chừng cách hơn nửa tháng, Lý Hủ lần thứ hai quay lại nhà trúc dưới chân núi Lê Sơn, Chung Dật đang ngồi bên bờ hồ dùng tay dạy hài tử buộc mồi câu, hầu gái thiếp thân Hỉ Nguyệt ngồi gần bên tẩy rửa vại nước chuẩn bị nuôi cá. Ba người vừa nói vừa cười ấm áp vui vẻ, tựa như gia đình ba người hòa thuận lẫn nhau.
Lý Hủ chẳng chút để tâm phá hỏng bầu không khí, hắn trực tiếp dẫn người tiến lên: “Chung thái phó vui đến quên cả trời đất ha.”
Nhìn thấy người đến, Hỉ Nguyệt lập tức trở nên cảnh giác, còn Chung Dật quay đầu lại thấy hắn đến thì chỉ đưa cần câu trong tay cho Thế An, nắm lấy của mình vừa cột vừa nói: “Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm… tận hưởng lạc thú trước mắt thôi mà.”
“Ừm. Cũng có đạo lý.” Lý Hủ đăm chiêu gật đầu, nói ám chỉ, “Nhưng mà đừng quên trẫm còn có chút chuyện muốn từ từ tính toán với Chung thái phó.”
“…” Chung Dật không nói tiếp nữa, sắc mặc cũng hơi thay đổi.
Thấy Chung Dật ngồi bất động, Lý Hủ đuổi tận không tha, ép hỏi: “Thái phó là định tính toán với trẫm ngay tại đây, hay là vào nhà?”
Chung Dật vội vã lắc đầu, giao cần câu trong tay cho Hỉ Nguyệt, thấy ánh mắt lo lắng của Hỉ Nguyệt, y thấp giọng giao phó vài câu, xong cầm cây gậy gác một bên chầm chậm đứng dậy: “Hoàng thượng, mời qua bên này…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-thai-pho/198902/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.