Lúc Lý Hủ xốc hai chén trà lên thì Chung Dật đã mở giấy niêm phong rượu ra, hương rượu thuần túy lập tức lan tỏa khắp phòng, Chung Dật lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Quả thật là rượu ngon.” Sau đó rót đầy hai cái chén.
Dường như hoàn toàn không lo sẽ bị hạ độc hay gì đó, Chung Dật nâng chén lên, đầu tiên nhấp một ngụm, lại nói: “…Thực sự là rượu ngon…” Rồi một hơi uống sạch, lại rót thêm một chén cho mình.
Lý Hủ không vội, chậm rãi phẩm rượu, bỗng nói: “Chung thái phó có còn nhớ năm đó ngài từng nói, chừng 2 năm nữa sẽ có thể đối ẩm với trẫm.” Chỉ tiếc, lời này nói xong còn chưa đến một năm, hắn đã được người cứu về Tề quốc.
Tay nâng chén rượu của Chung Dật khẽ khựng lại, hơi thay đổi vẻ mặt, hỏi: “Có sao?… Không nhớ rõ.”
Thấy đối phương không chịu dẫn đề tài trở lại quãng thời gian qua lại, Lý Hủ cười khẽ, lướt lướt trên miệng chén: “Bình tâm suy xét, trẫm không cảm thấy dạy bảo năm đó của Chung thái phó có lợi ích gì cho trẫm hôm nay. Nhưng học phẩm rượu cũng có thể xem là chuyện vô cùng tuyệt diệu trên nhân thế.”
“…Ồ cũng phải.” Chung Dật nhìn chằm chằm rượu trong chén, có phần hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Chẳng phải ngọt, chẳng phải thơm, chẳng phải đắng, chẳng phải cay, những năm này rượu trẫm uống, làm sao cũng không hình dung ra được. Mùi vị của rượu… đúng thật khó có thể diễn tả bằng lời.”
“Mỗi người phẩm rượu đều có hương vị khác biệt, làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-thai-pho/198901/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.