Kỳ Thiện đi tắm rửa, trong thời gian chờ tóc khô, cô theo thói quen lên trò chơi một lát. Máy tính trên bàn học đã khởi động, vừa đăng nhập vào trò chơi, số tiền trong tài khoản nhiều hơn vài số không. Không cần phải nói, nhất định là chuyện tốt Chu Toản làm trước lúc cô trở về. Ngoại trừ đọc sách, Kỳ Thiện có ba thú vui lớn: Đồ chơi văn hoá, chơi game và chơi mạt chược. Ngoài cái thứ nhất chịu ảnh hưởng của bố Kỳ Định, hai thứ còn lại đều là “thói hư tật xấu” Chu Toản lây cho cô. Chu Toản yêu thích vô số thứ, đa phần đều chỉ hứng thú ba phần, chơi một lần rồi quẳng ra sau đầu, đi tìm trò mèo khác. Trái ngược với anh “Rộng mà cạn”, Kỳ Thiện là tuýp người có vài phần “si mê”. Sức tập trung của cô rất tốt, hoặc không cảm thấy hứng thú nhưng một khi để tâm sẽ vô cùng si mê, cho dù trong mắt người khác chuyện này rất vô bổ, cô vẫn dốc lòng vùi đầu vào đó. Sức tiếp thu của cô không nhanh như Chu Toản, nhưng khi đã học thì chăm chú hơn anh nhiều. Dựa vào loại “si mê” này, từ nhỏ Kỳ Thiện đã làm lớp phó học tập, một đường học đến tốt nghiệp thạc sĩ rồi học tiến sĩ, không phải “Học để ra làm quan”, cũng không phải “Đọc sách để thay đổi vận mệnh”, đơn giản là thời còn đi học, học tập là niềm yêu thích hàng đầu của cô. Còn chơi mạt chược, Chu Toản là người truyền thụ kỹ năng cho Kỳ Thiện năm lớp năm tiểu học. Giai đoạn tiểu học của bọn họ là thời kỳ sự nghiệp cha mẹ hai bên đang thăng tiến, trong bốn người thì ba người đều rất bận rộn. Dưới cái nhìn của bọn họ, để một đứa trẻ trong nhà rất vô trách nhiệm nhưng hai đứa trẻ chơi với nhau thì khác. Có Kỳ Thiện theo dõi Chu Toản sát sao, Phùng Gia Nam cũng dùng phần lớn tinh lực vào cuộc chiến tranh đoạt cương vị lãnh đạo. Một ngày nọ, Chu Toản cùng các bác gái trong ngõ chơi vài ván thì có chút tâm đắc, buổi tối làm xong bài tập, không có việc gì, vừa lúc trên lầu nhà họ Kỳ có một bàn mạt chược, anh liền lôi Kỳ Thiện tới làm thí nghiệm. Ngày hôm sau, hai người tan học về lại đeo cặp sách đi xem một vòng chiến đấu, sau khi trở về cái gì “Giang”, “Bính”, “Cùng” Cũng không ở nói hạ. Ban đầu bọn họ mỗi người đánh phần bài của hai người, sau này Chu Toản chê Kỳ Thiện ra bài quá chậm, một người chơi ba phe, chơi rất vui vẻ. Người phụ trách trông trẻ con là Kỳ Định, một lần lò dò đi ra từ phòng vẽ tranh, phát hiện hai đứa đang đánh “Thế Trường Thành” ở trên lầu, không khỏi hoảng sợ. Sao bọn nó tan học xong lại thích chơi cái trò này chứ. Chu Toản thì không sao, hứng thú của anh chuyển sang thứ khác rất nhanh nhưng Kỳ Thiện lại không như thế, một mình chơi suốt thời gian dài. Đến nay đôi khi thấy ngứa tay, cô vẫn thường đến hội người cao tuổi ở góc đường chơi mấy ván. Chơi game cũng là ham mê của Chu Toản thời học đại học, anh chơi mấy tháng, thuận tay kéo luôn Kỳ Thiện cùng luyện. Chờ đến khi Kỳ Thiện cảm thấy hơi thú vị, lực chú ý của Chu Toản đã chuyển sang sưu tầm bạn gái, để lại cho Kỳ Thiện một tài khoản trò chơi cấp thấp. Kỳ Thiện ngậm đắng nuốt cay luyện từng cái nick nhỏ này đến mãn cấp, kiên trì làm hằng ngày, vất vả vào bản sao, kiếm trang bị tốt, đập kỹ năng khủng. Chu Toản ngẫu nhiên nhớ tới tài khoản trò chơi của “anh”, đăng nhập vào chơi chốc lát, thỉnh thoảng còn giả mạo thân phận đại thần của trò chơi để chat video với bạn nữ trong game, để lại vài đoạn văn thơ trên Internet, song vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi. Chu Toản mỹ mãn uống hết một ngụm nước nóng, chợt nghe trên lầu truyền tới tiếng hét, trong lòng biết có chuyện không ổn, vội vàng chạy là thượng sách. Anh cười gượng hai tiếng với hai vị trong phòng khách đang không hiểu ra sao: “Mẹ Thiện, con ăn no rồi, cô dọn giúp con, lần sau đến ăn cơm con sẽ rửa hết bát đĩa. Nếu chú Định thấy lá trà kia không tệ, sau này con sẽ lấy thêm mấy hộp……” Nói chưa hết thì người đã ra đến cửa, còn thuận chân đi luôn đôi dép lê Thẩm Hiểu Tinh vừa đặt ở đó. Kỳ Thiện đuổi xuống dưới lầu lại vồ hụt con mồi. Cô phát hiện tất cả tài khoản trò chơi của mình đều kết hôn với nick khác, tất cả đều phát sinh trong một hai tiếng đồng hồ lúc cô chưa trở về, trong phần ghi chép tán gẫu còn có vài mẩu phương thức liên lạc ngoài đời, có nam cũng có nữ. Đáng giận là, sau khi Thẩm Hiểu Tinh biết rõ nguyên do con gái tức giận, chẳng những không an ủi, còn quở trách cô chuyện bé xé ra to, không phân rõ thế giới ảo và hiện thực. Kỳ Thiện mang bộ mặt đen xì nghe theo chỉ đạo của mẹ, đem cái bát Chu Toản để lại vào trong phòng bếp, phát hiện ra chỗ vỏ trứng và râu tôm trong bếp. “Ai mới là người chui từ trong bụng mẹ ra chứ?” Cô oán giận nói: “Làm đồ ăn cho anh ấy có cần nhiều như thế không!” Thẩm Hiểu Tinh đi qua, chọc chọc cái lưng của con gái: “Cái tính keo kiệt này con học từ ai thế? Người trẻ tuổi tốn sức nhiều, phải ăn uống dinh dưỡng. Huống chi A Toản từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, lại không có mẹ, mẹ quan tâm nó nhiều hơn một chút thì làm sao?” Kỳ Thiện đang bực mình cũng nhanh chóng bị chọc cười. Chu Toản sinh ra đã yếu ớt, trước kia sức khỏe rất kém nên được chăm sóc kỹ lưỡng mà lớn, cái biệt danh “Tiểu Kiều” cũng từ đó mà ra. Thế nhưng, đó đều là chuyện trước khi học tiểu học. Trong trí nhớ tương đối rõ ràng của Kỳ Thiện, Chu Toản đã sớm có dáng vẻ ăn no ngủ kỹ, vui vẻ thoải mái, các loại vận động cực hạn như lên núi xuống biển đều chơi đến không biết trời đâu đất đâu, nhìn thế nào cũng không giống như thiếu dinh dưỡng. Nếu như anh thật sự có vấn đề về sức khỏe, trừ phi là tham dâm háo sắc, vì thế mà dầu hết đèn tắt. Anh vừa mới ăn tô mỳ tình yêu của mẹ cô, chắc giờ lại chạy tới một xó nào tận hưởng “thanh sắc đồng nội”. Trong mắt của người lớn, dẫu đứa trẻ con lớn thế nào, mãi mãi vẫn là dáng vẻ bé con trong trí nhớ của họ. Cũng giống như cho dù Chu Toản quậy phá bên ngoài như thế nào, mẹ Kỳ Thiện vẫn luôn nhớ rõ đứa bé yếu ớt vì không tranh sữa được với Kỳ Thiện mà oa oa khóc lớn. Mà Kỳ Thiện đã trở thành nhân vật cốt cán trong đơn vị nhưng bố mẹ vẫn cảm thấy cô là một cô bé ngốc nghếch, cái gì cũng không hiểu. “Hôm tiệc tròn trăm ngày, mẹ và bố con có một bữa tiệc mời khác, con đi đại diện gia đình là được. Các con là người cùng thế hệ, trao đổi cũng thoải mái hơn. Phía chú A Tú của con mẹ đã nhắn qua rồi. Lúc con đi thì thay chúng ta mang tiền lì xì đi.” Thẩm Hiểu Tinh nói xong, nhét tiền lì xì cho Kỳ Thiện rồi gọi cô vào phòng khách, nói: “Con viết tên lên đi.” Kỳ Thiện nhận lấy, phát hiện có hai phong bao lì xì. Cô vẫn chưa lập gia đình, lẽ ra với lời mời tính theo đơn vị gia đình này, một nhà ba người bọn họ chỉ cần chuẩn bị một phong bao. “À, một cái là của A Toản, nó bảo mẹ chuẩn bị giúp một cái. Con viết tên nó lên một cái là được.” “Mẹ, anh Tử Dực là anh họ của anh ấy, chút việc ấy mà cũng để mẹ làm cho, rất quá đáng!” “Bảo con viết thì viết đi.” Thẩm Hiểu Tinh chưa nói rõ, Kỳ Thiện tự mình giúp anh còn ít việc ư? Không biết gần đây hai đứa này lại làm sao nữa: “Dù sao nó cũng là đàn ông, mấy việc lễ tiết nhỏ này không tránh được thiếu chu đáo, nó lại không có mẹ……” Kỳ Thiện cuối cùng cũng nhìn ra, cái chuyện “Không có mẹ” này quả thực là phương pháp bảo hộ thân của Chu Toản. Kỳ Thiện ác ý phỏng đoán, nếu mẹ biết Chu Toản vay hết khoản tiền cô thế chấp hai gian mặt tiền cửa hàng cho ngân hàng, có quy hết thảy vào lí do “Không có mẹ” nữa không. Rất có khả năng là bố mẹ cô giáo huấn anh một chút, sau đó tìm chú A Tú tâm sự, thậm chí còn lấy ra vốn riêng của mình ra giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn thì cũng chẳng ngạc nhiên. Mặc dù anh “không có mẹ”, nhưng lại dỗ luôn mẹ của cô đi mất rồi! “Bác Gia Nam thật biết cách kết bạn. Nếu Chu Toản chết, con cũng chưa chắc đối xử với con anh ấy tốt như mẹ.” Kỳ Thiện cúi đầu viết chữ trên phong bao, miệng than thở. Thẩm Hiểu Tinh lập tức đáp: “Con bé này, đừng có miệng quạ đen. Nó khiến con ghét như vậy à?” “Vâng ạ!” Kỳ Định cũng lắc đầu nhìn liếc con gái một cái. Kỳ Thiện vừa thấy bố có tâm tư xen vào nói, đã biết thời gian quảng cáo lại tới. Cô cũng chỉ thuận miệng nói bậy trước mặt bố mẹ, thấy mẹ phản ứng kịch liệt, liền khôn ngoan im miệng. Dĩ nhiên cô biết mẹ và bác Gia Nam là bạn bè cực kỳ thân thiết. Theo lời của Thẩm Hiểu Tinh, phụ nữ qua tuổi bốn mươi, hoặc là sớm không còn bạn thân, nếu còn một hai người bạn thân thiết từ lúc trẻ tuổi, chắc chắn càng đáng tin cậy hơn người đàn ông bên cạnh. Trong số những người đồng lứa, hai nhà Thẩm Hiểu Tinh và Phùng Gia Nam ở gần nhau, từ nhỏ học đã bắt đầu học chung lớp, thời trung học mỗi lần có nghi thức kéo cờ sáng thứ hai, hai người cùng nhau ưỡn ngực, đeo khăn quàng đỏ kéo quốc kỳ trước toàn trường. Hai người đã từng cãi nhau, trêu chọc, mặc nội y của nhau, đồng thời cùng thầm mến thầy giáo môn mỹ thuật, mãi cho đến thi đậu hai đại học khác nhau mới tách ra, nhưng tình cảm chưa bao giờ đứt đoạn. Bố của Chu Toản – Chu Khải Tú cũng thông qua Thẩm Hiểu Tinh mới quen Phùng Gia Nam, ông là bạn học đại học của Thẩm Hiểu Tinh, cũng là bạn học của Kỳ Định. Sau khi kết hôn, hai nhà lại có quan hệ thông gia, chưa kể đến đã là hàng xóm lâu năm, hai bên cha mẹ đều đi lại như họ hàng thân thích. Phùng Gia Nam đột ngột qua đời, Thẩm Hiểu Tinh giúp đỡ Chu Khải Tú và Chu Toản trong trong ngoài ngoài lo liệu tang lễ. Nhưng cho đến giờ, bà vẫn chưa từng đi tới chỗ thờ tro cốt của Phùng Gia Nam, một lần cũng không. Kỳ Thiện hỏi bà, bà nói tuổi mình cũng dần dần lớn rồi, không muốn để lòng mình bị thương nữa. Trong mối quan hệ như thế, Thẩm Hiểu Tinh tìm mọi cách che chở cho Chu Toản cũng không quá, trong lòng Chu Toản bà đã sớm đóng vai trò của người mẹ. Ngay cả lễ lạt như “mẹ nuôi” – “con nuôi” cũng chẳng cần, bình thường anh đều gọi bà là “Mẹ Thiện ”, lúc làm nũng cũng gọi “Mẹ”. Trong mắt Thẩm Hiểu Tinh, Kỳ Thiện và Chu Toản đều là con của bà, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Kỳ Thiện hối hận vì lỡ lời, buông bút xuống liền dựa vào vai mẹ. Bác Gia Nam đối tốt với cô thế nào, không phải cô không nhớ rõ, song đôi khi Chu Toản thật sự hơi quá đáng, cô khó mà không bực bội. “Mẹ à, con chỉ muốn nói, nếu con có một người bạn giống như mẹ và bác Gia Nam thì tốt biết bao.” Kỳ Thiện làm nũng với mẹ. Cô hơi buồn bã nghĩ: Nếu Chu Toản cũng là con gái, có lẽ mối quan hệ của bọn họ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Thẩm Hiểu Tinh vuốt tóc con gái, xúc động nói: “Bác Gia Nam của con cả đời hiếu thắng. Vẻ ngoài của bà ấy xinh đẹp hơn mẹ, thành tích thi vào đại học cũng hơn mẹ năm điểm, sau khi tốt nghiệp thì lên chức sớm hơn mẹ, yêu đương cũng oanh liệt hơn mẹ, người đàn ông bà ấy kết hôn cũng dễ mến hơn bố con……” Kỳ Định đang cúi đầu uống trà, cuối cùng cũng không nghe nổi nữa: “Nói gì thế? Năm đó không phải vì sự đẹp trai và tài hoa của anh nên em mới lựa chọn anh ư?” Thẩm Hiểu Tinh trợn mắt, ông sờ sờ mũi, nhoẻn cười, chuyển ánh mắt về bộ phim truyền hình. Kỳ Thiện cũng nghẹn cười, trong mắt cô tất nhiên bố rất tốt, nhưng so sánh ông cả ngày mặc bộ đồ ngủ ô vuông với chú A Tú phong độ ngời ngời thì vẫn có chút khoảng cách. Đây tất nhiên không phải trọng điểm Thẩm Hiểu Tinh muốn biểu đạt. Bà nhìn con gái, nói tiếp: “Bác Gia Nam của con cái gì cũng hơn mẹ một bậc, nhưng là kết quả là, hai thứ quan trọng nhất của đời người thì bà ấy đều không lâu dài bằng mẹ, cho dù là tình cảm hay sinh mệnh. Rõ ràng bà ấy chọn đàn ông, chọn con đường, cái gì bà ấy cũng chiếm thế chủ động nhưng con người ta thực sự cần cái gì, chỉ có bản thân mình biết……” Kỳ Thiện yên lặng để mẹ nức nở bên tai cô, nếu là dĩ vãng, ít nhất cô sẽ gật gật đầu, hoặc là nói một hai câu để chứng tỏ mình không mất tập trung, nhưng giờ cô lại giống như bố, lực chú ý đều bị hình ảnh trên bộ phim truyền hình thu hút. Bộ phim mà Kỳ Định theo dõi mỗi ngày đã vang lên âm thanh kết thúc, khung hình trên màn ảnh dừng lại ở cảnh cuối cùng, nổi bật nhất là sườn mặt của một cô gái trẻ tuổi. Kỳ Thiện bỗng chốc thấy hoảng hốt. “A, Tiểu Thiện, lần trước bố nhớ có ai từng nói, diễn viên đóng vai cô em chồng là bạn cấp ba của con. Rốt cuộc có phải hay không? Bọn con còn liên lạc không? Cô bé này diễn không tệ, tiếc là nhân vật kia rất đáng ghét.” Kỳ Định cảm thấy hứng thú hỏi. Kỳ Thiện híp mắt nhìn dánh sách diễn viên, chậm chạp đáp: “Không phải đâu, con không thấy được cái tên nào quen thuộc, cũng không thấy quen mặt. Là Chu Toản nói sao? Bố đừng nghe anh ấy nói nhảm!” Không bao lâu sau, cô lấy cớ buồn ngủ để đi lên lầu. Cái tên “Chu Yến Đình” trong danh sách diễn viên đã biến thành “Yến Đình”, khuôn mặt kia cũng trở nên tinh ranh, có thần thái hơn, nhưng khuôn mặt ấy Kỳ Thiện chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra. Cô đã nghe nói từ sớm Yến Đình hiện đang làm diễn viên, tuy không phải là minh tinh lớn nhưng cũng là nhân vật nổi danh trong số các bạn học cũ. Kỳ Thiện đã nhiều năm không gặp cô ấy, cũng không xem phim cô ấy diễn, khi khuôn mặt này bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, cô không nói được là cảm giác gì. Không phải hận, thậm chí cũng không phải chán ghét, chỉ là vì cô ấy mà nhớ lại chút ký ức. Giống bị móng tay vừa cắt gãi nhẹ một cái, không đau, nhưng cảm giác gợn gợn rất rõ ràng. Lại nói tiếp, tuy có một số việc thay đổi vì cô ấy nhưng đối Kỳ Thiện mà nói loại thay đổi này cũng không phải chuyện xấu. Điện thoại di động vẫn đặt ở trên bàn sách bỗng báo hiệu có cuộc gọi đến. Là Chu Toản gọi tới. “Gì thế?” Kỳ Thiện lập tức nghe máy, tốt nhất anh nên giải thích rõ chuyện anh đã làm trong game. Nhưng dây thần kinh của Chu Toản dường như hoàn toàn khác biệt với cô. Anh nói: “Cái giá của em ghê gớm thật, gọi điện thoại ba lần mới bằng lòng nghe. Có một vấn đề anh không nghĩ thông ra, vừa rồi em nói ‘Em cũng thế’ là có ý gì?” “Cái gì mà ‘Em cũng thế’?” Kỳ Thiện bị anh chọc đến hồ đồ luôn. “Chậc!” Anh còn không bình tĩnh: “Chính là anh nói anh không coi trọng em, em liền trả lời câu ‘Em cũng thế’ đó.” “Thì giống như ý của anh đấy!” Kỳ Thiện nói một cách đúng lí hợp tình. “Chính vì thế nên anh mới không nghĩ ra, anh có gì khiến em chướng mắt à?” Trong lời nói Chu Toản mang theo nghi hoặc và khiêu khích. Anh lại gọi ba lượt điện thoại chỉ vì cái chuyện dở hơi này. Chính anh nói anh chướng mắt cô trước, còn không cho phép cô chướng mắt anh, buồn cười, đáng giận đến buồn cười. “Anh không coi trọng em thì sao, em chướng mắt anh đó. Trêu ghẹo trước rồi lại khinh bỉ à? ‘Em cũng thế’ có ý như vậy đấy!” Kỳ Thiện thản nhiên nói. Hiển nhiên Chu Toản không thể chấp nhận đáp án này, qua điện thoại Kỳ Thiện vẫn có thể tưởng tượng sắc mặt kiêu ngạo của anh hiện giờ. “Ánh mắt của em đã suy đồi đến mức có thể coi trọng Chu Tử Khiểm, cho nên em không có tư cách chướng mắt anh!” Đúng là bệnh thần kinh. Tâm trạng của Kỳ Thiện không tốt lắm, nhịn anh vài giây, bất thình lình hỏi: “Sao anh lại để ý tới chuyện này như thế?” Chu Toản dường như không dự đoán được cô sẽ nói vậy, im lặng một hồi mới đáp: “Đây chính là vấn đề về lòng tự trọng. Anh ta tính là gì?” “Trong vấn đề em ‘có coi trọng hay không’, anh không có tư cách so sánh với Tử Khiểm. Hy vọng nói như vậy sẽ khiến lòng tự trọng của anh dễ chịu hơn một chút.” Kỳ Thiện không đợi anh phản kích, cúp điện thoại, để phòng ngừa anh tiếp tục quấy rầy, cô đơn giản tắt luôn điện thoại. Ban ngày đi làm ở đơn vị, hứng thú của Triển Phỉ đối với Chu Toản không hề giảm sút, bóng gió hỏi rất nhiều vấn đề của anh, Kỳ Thiện trả lời từng cái một, nhưng chỉ vấn đề Triển Phỉ hiếu kỳ nhất thì cô ngậm miệng không nói. Triển Phỉ rất muốn biết làm sao Kỳ Thiện lại có thể miễn dịch đối với một người như Chu Toản. Kỳ Thiện cũng không nói gì, cái gọi là “Miễn dịch” thật ra nguyên lý rất đơn giản – trúng độc, may mắn không chết, từ nay về sau lòng dạ vô tư rộng rãi như trời đất. Hết chương 5
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]