Có bao nhiêu chuyện đã vì một suy nghĩ của người ta mà thay đổi? Có lẽ là một ý nghĩ quá dài lâu. Theo Kinh nhân vương ghi lại, chín mươi cái chớp mắt mới là một ý nghĩ. Kỳ Thiện đã thử quy đổi, một cái chớp mắt là khoảng 0.013 giây, nghĩa là trong một khoảnh khắc, người ta có thể nháy mắt 24 lần. Mà cô biết khoảnh khắc trong tiếng Phạn là “Sang”. “Sang” trong từ “Sangha”, một “Sangha” lại có một trăm ngàn vạn vạn vạn vạn vạn vạn vạn triệu, ý là không thể đếm được. (Trong đoạn này, đại ý là chị Thiện cảm thán ý nghĩ có quá nhiều, nhiều như “Sangha”: Tăng đoàn, trong một tăng đoàn có trăm ngàn vạn tăng sĩ. Mượn ý từ câu trên khi trích Kinh Nhân vương.) Bạch Cư Dị có câu thơ “Sầu hận thì lâu dài, hoan vinh trong khoảnh khắc”. Trong 28 năm cuộc đời của Kỳ Thiện, đã có bao nhiêu khoảnh khắc vì Chu Toản mà thay đổi, sau này, thời gian làm bạn với anh sẽ có bao nhiêu “Sang”? Hai phong bao mẹ chuẩn bị, một cái viết tên Kỳ Thiện, một cái viết tên Chu Toản, tùy ý đặt trên bàn sách. Chuyện này cô cũng không xa lạ gì. Dường như Kỳ Thiện nhìn thấy được mình của rất nhiều năm trước. Vẫn là căn nhà nhỏ này, phòng của cô cũng chưa từng thay đổi, chẳng qua lúc ấy bàn học được kê dựa vào cửa sổ. Mùa xuân tới lặng yên không một tiếng động. Bài tập của Kỳ Thiện đã hoàn thành, tràn đầy tính tự giác học tập của học sinh cấp ba, cô còn làm nửa bộ đề cương ôn thi môn Hóa. Lúc học từ đơn thì bị bữa khuya cắt ngang, cô liền quyết định thời gian học tập đêm nay dừng ở đây, vừa ăn từng ngụm từng ngụm chè đậu đỏ hoa quế trần bì – món sở trường của mẹ, vừa xem cuốn sách Bụi trần gấm hoa mới lấy trong phòng sách của bố. Lúc Kỳ Thiện bị hấp dẫn bởi trích đoạn miêu tả Ngô Chi Phan ba lần cầu ống đựng bút đồng của Hoàng Dương, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động. Cô vội vàng che chở bát chè đậu đỏ, để nó vào một góc an toàn. Cửa sổ bị người đẩy ra từ bên ngoài, túi xách của anh đổ bộ xuống bàn học, sau đó Chu Toản cũng nhảy vào theo. “Anh giẫm lên sách của em rồi!” Kỳ Thiện đau lòng nhìn nửa dấu giày in trên ảnh minh họa của cuốn sách. Chu Toản không chịu trách nhiệm, phủi vết đen bẩn trên quần bò vì bị cành cây cọ vào, mắng ngược lại cô: “Cửa sổ đóng chặt thế, em muốn anh ngã chết hả?” Kỳ Thiện xé khăn tay lau sạch trang sách, sớm biết anh vẫn đáng giận như thế, cô nên khóa cửa sổ từ bên trong mới phải. “Bài tập đại số của em đâu? Mau đưa cho anh.” Chu Toản hỏi chỉ là hình thức thôi, không đợi Kỳ Thiện trả lời, anh đã nhanh chóng lấy thứ mình cần tìm từ cặp sách của cô ra, kéo ghế rồi vùi đầu chép lia lịa. Nếu lần này anh không nộp bài tập toán, chắc chắn lão Tôn sẽ tìm anh quấy nhiễu, đến lúc đó một cú điện thoại gọi tới số của mẹ, tiếp theo sẽ là tra tấn không ngừng nghỉ. Kỳ Thiện chỉ có thể ngồi ở mép giường, trừng mắt nhìn bóng lưng của anh nói: “Chép đi, chép đi, ngay cả đề bài cũng không đọc. Lần sau em sẽ nói cho cô Gia Nam…… Không, em nói cho chú A Tú biết.” “Em không đâm thọc thì chết à?” Chu Toản cũng không quay đầu lại, đánh một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái chép xong hết, mới cười hì hì quay đầu nói với Kỳ Thiện: “Làm nanh vuốt của thế lực tà ác thì có gì tốt chứ?” Thấy Kỳ Thiện không để ý tới mình, anh vò tờ giấy nháp thành viên rồi ném vào đầu cô: “Con gái đúng là keo kiệt!” Kỳ Thiện không vui là có lý do đầy đủ. Hai người bọn họ cùng lớp, chẳng qua Chu Toản trọ ở trường, Kỳ Thiện ở bên ngoài. Trường trung học của bọn họ khuyến khích học sinh ở trong ký túc xá, Kỳ Thiện là vì gia đình cảm thấy điều kiện của ký túc có hạn, thương con gái, mà tính tự giác trong học tập của cô rất cao, khoảng cách từ nhà đến trường cũng không xa nên làm đơn xin cho con gái làm học sinh ngoại trú, trường học cũng phê chuẩn. Còn Chu Toản lại hận không thể mỗi ngày đều trốn ở trường học để thoát khỏi sự quản chế của bố mẹ. Bởi vì hai nhà ở gần nhau, bình thường bố mẹ Chu Toản cần mang thứ gì cho con trai nên đều nhờ Kỳ Thiện chuyển giúp. Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều học thêm xong là có thể về nhà, buổi tối không có tiết tự học. Sau khi Phùng Gia Nam tan làm thì thuận đường lái xe tới đón hai đứa trẻ. Chu Toản nói anh tan học xong muốn đi đá cầu với bạn, đã sớm nhắn trước với Kỳ Thiện, bảo cô mang đống quần áo bẩn trong suốt một tuần về. Kỳ Thiện và Chu Toản từ nhỏ đã như hình với bóng, từ nhà trẻ cho đến lúc đi học. Trước kia bọn họ còn nhỏ, đã quen ở cùng nhau, cùng vào cùng ra, chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn. Nhưng từ năm thứ hai cấp hai, hai người bước vào thời kỳ trưởng thành, bạn bè đã từng đồn đại về bọn họ, những người không rõ nội tình thì chê cười bọn họ là “Vợ chồng son”. Kỳ Thiện cũng không cảm thấy gì, Chu Toản nghe xong lại rất không vui, không ít lần tới tìm những kẻ nói huyên thuyên để tính sổ, song không bịt nổi miệng của quần chúng. Sau khi bọn họ lên trung học, hoàn cảnh thay đổi, Chu Toản liền cố ý bảo trì khoảng cách với Kỳ Thiện lúc ở trường học, để ngừa có người nhiều chuyện. Năm thứ nhất còn tốt, bọn họ không học cùng ban, tình cờ chạm mặt trong trường cũng cố gắng hạn chế giao tiếp, người biết mối quan hệ của bọn họ không nhiều. Thế nhưng, đến năm thứ hai, khối năng khiếu phân ban, bọn họ lại cùng được phân vào ban số ba, Chu Toản vô cùng hoài nghi đây là kiệt tác của Phùng Gia Nam – mẹ anh, mục đích là để cơ sở ngầm Kỳ Thiện giám thị nhất cử nhất động của anh. Hai người ngày ngày ngồi trong cùng một phòng học, Chu Toản rất ít nói chuyện với Kỳ Thiện. Chỗ ngồi của bọn họ một ở trên cùng, một ở dưới cùng, không khác gì bạn học bình thường, chỉ có một số bạn bè quan hệ tốt mới biết hai nhà là hàng xóm, cha mẹ cũng quen biết lẫn nhau, không hơn. Kỳ Thiện chiều theo ý muốn của Chu Toản, cô rất ít khi quấy rầy anh. Nếu anh để tâm, cô sẽ phối hợp. Đương nhiên ở bên ngoài trường học, cuộc sống tất cả vẫn như cũ. Mỗi cuối tuần, nếu Chu Toản không ra ngoài chơi với bạn học, cơ bản đều trốn trong nhà cô, ngay cả máy chơi game mới mà chú A Tú mang từ Nhật Bản về cho anh, vì đề phòng cô Gia Nam hạn chế thời gian chơi game, anh cũng để trong nhà Kỳ Thiện. Ngày nghỉ thì hai nhà cùng nhau đi du lịch, hẹn ra ngoài ăn cơm lại càng nhiều. Việc hồi chiều cũng chỉ vì sự lười biếng của Chu Toản mà ra. Anh không muốn đi về bằng xe của mẹ, lại không muốn vác một bao quần áo bẩn đi bắt xe buýt nên lặng lẽ hẹn với Kỳ Thiện, bảo cô sau khi tan học thì đứng chờ ở hồ nhân tạo cạnh ký túc xá. Kỳ Thiện thật thà, vừa học xong thì tới chờ bên cạnh hồ. Hơn mười phút sau, Chu Toản cũng đúng hẹn mang theo quần áo bẩn xuất hiện. Bởi vì chuyện Chu Toản nhiều lần không nộp bài tập bị lão Tôn mắng, Kỳ Thiện cảnh cáo anh, cẩn thận bị mẹ anh biết thì không gánh nổi đâu. Chu Toản chẳng hề để ý, bảo Kỳ Thiện làm bài tập xong sớm một chút, buổi tối anh ăn cơm xong sẽ chạy qua chép. Nói xong anh lại giễu cợt dáng vẻ kì quặc của gọng kính cô mới mua. Hai người đang nói chuyện, lại gặp phải bạn học trong ban. Trương Hàng cũng ở trong ký túc xá, sau khi tan học thì cùng hai người bạn trở về phòng, bỗng nhiên mắt sắc nhìn thấy Kỳ Thiện và Chu Toản đứng bên cạnh hồ. Bởi vì không đề phòng có người ngoài tới đây, hai người bọn họ đứng rất gần, một bàn tay của Chu Toản còn đặt trên gọng kính của Kỳ Thiện. Đều là học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi, xung quanh có bạn bè vụng trộm yêu đương hẹn hò cũng không có gì lạ. Chẳng qua phong cách của Chu Toản và Kỳ Thiện chênh lệch khá xa, cho dù là bạn bè cùng ban cũng khó mà nghĩ đến hai người cùng lúc. Quan hệ của Trương Hàng và Chu Toản khá tốt, đều là phần tử náo động nghịch ngợm trong lớp, thấy thế thì khoa trương hú lên một cách quái dị. “Hai cậu lén lút ở trong này làm gì? Thành thật khai báo!” Trương Hàng đến gần, cười gian hỏi. Chu Toản vừa phát hiện Trương Hàng liền nhanh chóng rụt tay lại, thấy vẻ mặt ái muội của cậu ta, lại hỏi trực tiếp, liền bất mãn nói: “Tớ nhờ cô ấy mang đồ về nhà, bọn tớ là hàng xóm. Cậu có cần cười dâm đãng như vậy không?” “No!no!no! Rốt cuộc là ai dâm đãng?” Trương Hàng cũng không ngốc, Chu Toản nói xong thì làm như lơ đãng thụt lùi vài bước, cậu đều nhìn thấy hết. Cậu có tâm trêu đùa, bắt chước tư thế của Chu Toản đưa tay đặt lên mặt người bạn bên cạnh, bị người ta ghét bỏ né tránh. “Cậu làm tớ buồn nôn chết được!” Bạn nam bên cạnh cậu ta cười nói. “Đều là hàng xóm, khác nhau quá đi mất.” Trương Hàng làm mặt quỷ, khiến cho bạn học bên cạnh thầm hiểu cười cười. Hai bạn của Trương Hàng cũng đều ở ký túc xá, trong đó một người ở ngay tầng dưới chỗ Trương Hàng, không cùng cấp, cùng ban với bọn họ, ngày thường vẫn cùng nhau đá cầu chạy bộ, Chu Toản cũng quen. Lập tức ba đôi mắt dùng vẻ mặt bắt kẻ thông dâm đánh giá anh và Kỳ Thiện, anh thấy hơi mất mặt, cười nhạo, nói: “Sức tưởng tượng của các cậu rất phong phú, nhắc lại lần nữa, cô ấy mang hộ tớ quần áo bẩn về nhà thôi!” “Tớ nhớ ra rồi, trước kia người trong ban của tớ cũng từng nói, lúc các cậu học cấp hai quan hệ rất tốt. Bọn tớ còn cảm thấy không thể nào, thì ra là…… Ha ha!” Một cậu bé khác cũng gia nhập vào đội ngũ trêu ghẹo. “Đừng nói là cấp hai, lúc tớ và cô ấy còn đi nhà trẻ đã là hàng xóm rồi. Làm sao, cậu có ý kiến à?” Chu Toản hất cằm lên. Kỳ Thiện đứng bên cạnh vẫn làm người vô hình, vừa thấy điệu bộ này của anh, biết anh đã âm thầm nổi giận, sợ anh xảy ra xung đột với bạn liền kiên trì hát đệm: “Bọn tớ thật sự là hàng xóm. Mẹ cậu ấy bảo tớ tới lấy bẩn quần áo. Các cậu đừng nói lung tung.” Bình thường trong mắt bạn bè, Kỳ Thiện chính là hình tượng cán bộ lớp học tập tiêu biểu, mỗi ngày nề nếp thu bài tập về nhà thay thầy cô, cũng chưa từng có một chút sai lầm. Bây giờ dáng vẻ cô đỏ mặt kích động giải thích lại càng khơi dậy hứng thú trêu đùa của mấy tên nhóc. Trương Hàng cười nói: “Cậu nói đỡ cho cậu ta, làm thay cho cậu ta, còn nghe lời mẹ cậu ta, chẳng lẽ cậu là ‘Con dâu nuôi từ bé’ trong nhà cậu ta?” Câu vui đùa này đã chạm đến “ranh giới” của Chu Toản. “Có ý gì? Cậu lặp lại lần nữa cho tôi!” Anh tiến lên từng bước, Kỳ Thiện ở bên cạnh không cố gắng bảo trì khoảng cách nữa, hoảng hốt túm lấy cánh tay anh. “Rốt cuộc là ‘phải’ hay ‘không phải’? Cậu nói đi nha!” Cũng không biết tại sao, Trương Hàng thường ngày luôn hi hi ha ha hôm nay lại cố tình tóm chuyện này không buông. May mà bạn bè bên cạnh Trương Hàng không muốn để to chuyện, nhắc nhở: “Đi thôi, bố cậu sắp đến đón rồi kìa.” Bố Trương Hàng là giáo viên môn vật lý kiêm tổ trưởng giáo sư năm cấp ba, vốn rất nghiêm khắc, nếu gây chuyện thị phi dưới mí mắt của ông, đứa nào cũng không có chuyện tốt. Trương Hàng phản ứng lại, cười mỉa: “Không nói thì thôi, chỉ đùa một chút mà thôi. Hàng xóm thì hàng xóm, tớ còn có thể làm gì các cậu chứ!” “Đúng vậy, làm gì phải căng thẳng thế.” Bạn nam bên cạnh cũng phụ họa nói. Chu Toản cúi đầu nhìn thoáng qua Kỳ Thiện vẫn đáng thương túm lấy cánh tay của anh, âm thầm buồn bực, cũng không biết là vì cô hay vì chính anh mà gây ra chuyện này. Anh giãy nhấc tay thoát khỏi sự kiềm chế của cô, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đương nhiên là đùa rồi, làm sao ánh mắt của tớ lại kém như thế được?” Đây là chuyện mới xảy ra vào buổi chiều, dường như ánh mắt lãnh đạm lúc anh nói câu đó vẫn còn hiện lên. Kỳ Thiện nhặt viên giấy nháp dưới chân, rầu rĩ ném vào thùng rác. Nếu nói cô không giận Chu Toản chút nào là giả. Chu Toản không thích người khác ghép đôi anh với Kỳ Thiện, nhưng cũng không thể vì thế mà lôi cô ra làm trò cười, khiến cô khó xử. Da mặt của anh rất dày, ban ngày trước mặt bạn thì phủi sạch không còn gì, giống như cô là bệnh lây nhiễm nguy hiểm, trời tối lại chui cửa sổ vào phòng cô. “Mắt của anh tốt như thế sao phải chép bài tập của em?” Kỳ Thiện nổi giận nói. “‘Ánh mắt’ gì chứ…… À!” Chu Toản giả bộ hồ đồ, kéo ghế đẩu tới gần cô hơn, nịnh nọt: “Thì ánh mắt của anh tốt nên mới không phải bài tập của em thì không chép. Tại sao anh phải nói cho bọn họ?” “Vậy anh cũng đừng nói cái gì mà…” Con gái vốn dễ xấu hổ, cô không muốn nhắc lại lời nói mang theo ý khinh thị của anh. Chu Toản làm ra vẻ giật mình, cười nói: “Nếu lần sau lại gặp chuyện như vậy, đến lượt em bỡn cợt anh không xứng với em là được rồi.” Anh lấy cuốn vở đã chép xong bài tập, nói: “Mau viết tên hộ anh.” Nếu những cô bé thích Chu Toản kiểu hời hợt nhìn thấy chữ viết của anh, chắc chắn sẽ có vài phần thất vọng. Theo lời của Kỳ Thiện, dẫu cô dùng chân chấm mực viết lên giấy cũng đẹp hơn anh viết. Nếu không phải chữ viết của hai người khác nhau quá xa, ngay cả chuyện chép bài tập Chu Toản cũng để cho Kỳ Thiện gánh vác. “Chỉ biết chăm chút bề ngoài thôi.” Trong lòng Kỳ Thiện bất mãn nhưng vẫn bước qua viết cho anh. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, cũng không bì kịp con người anh. Tên của anh cũng mang theo vài phần khí chất hoàn khố(1),Chu Toản Chu Toản, nó luôn khiến cô nhớ tới “Giả Liễn” Hoặc “Tiết Bàn”(2). Ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tửHai nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, được nhắc đến như đại diện tiêu biểu của đệ tử hoàn khố ) Kỳ Thiện có một tay bút pháp cực khí khái, ngay cả người cha tự đánh giá bản thân rất cao cường trong phương diện tranh chữ cũng phải cho rằng cô có khí thế “Trò giỏi hơn thầy”. Cô đặt bút thận trọng, mỗi đường nét đều viết rất chậm. Tay Chu Toản chống xuống bàn, cúi người nhìn cô, thúc giục: “Viết tàm tạm thôi là được, có phải viết giấy chứng nhận kết hôn đâu.” Bị anh phá rối, lúc thu bút, nét móc của chữ “Toản” hơi ngiêng. Kỳ Thiện trợn mắt: “Anh có thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn nào viết tay chưa?” Chu Toản nhét sách bài tập vào trong cặp sách của mình, nói: “Có gì đâu, mỗi lần bố mẹ anh cãi nhau xong đều mang giấy chứng nhận kết hôn của bọn ra tàn phá. Anh dám đảm bảo giấy chứng nhận của bọn họ là tờ giấy rách nát nhất khu này.” Chú A Tú và cô Gia Nam thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, Kỳ Thiện cũng có nghe nói nhưng cô chưa từng thấy tận mắt bọn họ cãi cọ. Cô hỏi: “Vậy sau khi cô chú cãi nhau xong thì sao?” Thật ra cái Kỳ Thiện quan tâm là tờ giấy chứng nhận kết hôn đáng thương kia thôi. Chu Toản lại lộ ra vẻ mặt quỷ quái, bĩu môi nói: “Em sẽ không muốn biết đâu.” Anh nói xong, Kỳ Thiện lại càng rối rắm. Chu Toản cầm lấy sách của cô, đập lên đầu cô một cái, mắng: “Ngốc quá…… Đồ mọt sách!” Sau đó cho dù Kỳ Thiện có hỏi thế nào, anh cũng chỉ cười, không chịu nói tiếp. “Lần sau đừng trèo cửa sổ nữa, cây ngọc lan ngoài kia sắp bị anh trèo gãy cành rồi.” Kỳ Thiện không muốn những đêm hạ sau này không được ngửi hương thơm ngọc lan thoảng vào nữa. “Vậy anh đứng ở dưới lầu kêu: Công chúa tóc dài ơi, mau thả tóc của em xuống……” Chu Toản đang nói giỡn trêu Kỳ Thiện, đột nhiên im miệng, quay đầu đi lặng lẽ làm mặt quỷ. “Không nói tiếp hả, cô là mụ phù thủy trong nhà của công chúa tóc dài?” Cũng không biết Thẩm Hiểu Tinh lên lầu từ lúc nào, bà đặt một chén chè đậu đỏ lên bàn sách, nói: “Lạ thật, vừa nãy cô vẫn luôn ở dưới nhà, cũng không biết con lên đây lúc nào.” Thẩm Hiểu Tinh dứt lời, nhìn thấy cửa sổ mở rộng, lắc lắc đầu: “Rõ ràng không phải nhà cô không cho phép con tới, con trèo cửa sổ để làm gì hả?” Chu Toản không lên tiếng, không đợi anh phản ứng lại, Thẩm Hiểu Tinh nhanh chóng xách lỗ tai của anh, chậm rãi nói: “Càng lớn càng không ngoan. Lần sau mà để cô bắt được con trèo cửa sổ, ba mẹ con không xử lý, cô cũng sẽ đánh con đến no đòn thì thôi.” Kỳ Thiện nhịn cười nhìn Chu Toản nhe răng trợn mắt dưới tay mẹ cô. Thẩm Hiểu Tinh dạy dỗ xong, ý bảo anh ăn bát chè đậu đỏ kia, lại hỏi: “Lúc về thì đi cửa chính hay cửa sổ?” “Cửa chính, cửa chính!” Chu Toản xoa lỗ tai quyết đoán trả lời. “Đáng đời!” Sau khi Thẩm Hiểu Tinh xuống dưới nhà, Kỳ Thiện vui sướng khi người gặp họa. Chu Toản thấy cô tràn đầy khuây khoả, cười đến lông mày khóe mắt cong cong, sớm đã vứt sự không thoải mái hồi chiều lên chín từng mây. Anh cũng vui vẻ, nói: “Ai, Tiểu Thiện, suýt chút nữa anh quên một chuyện. Tuần trước lúc đi leo núi, anh nhặt được một khối gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo. Vạch nhẹ một cái, còn có mùi rất thơm, em nói xem có phải anh đã nhặt được bảo bối không?” “Khối gỗ rất thơm…… Chẳng lẽ là trầm hương(3)?” Kỳ Thiện không tin Chu Toản sẽ dính được vận cứt chó, nhưng không áp chế nổi tò mò,“Miếng gỗ đó đâu, em muốn xem.” Trầm hương Hay cây Dó bầu hay còn gọi là cây tóc là một loài thực vật thuộc họ Trầm. Loài này có ở Bangladesh, Bhutan, Ấn Độ, Indonesia, Iran, Lào, Malaysia, Myanma, Philippines, Singapore, Thái Lan. Cũng có thể có ở Việt Nam. (Theo Wikipedia) Trầm hương là một loại gỗ có chứa rất nhiều nhựa thơm được nhiều người muốn sử dụng bởi những công dụng tuyệt vời của nó như chữa được nhiều bệnh, đem lại sự thịnh vượng cũng như may mắn cho người dùng. Trầm hương là một loại gỗ rất quý hiếm, người xưa đã có câu “ngậm ngải tìm trầm” để nói lên sự gian khổ khi đi tìm loại gỗ trầm này. “Trong nhà anh. Bây giờ hả? Ngày mai nó cũng không mọc chân chạy mất đâu.” “Em chỉ nhìn một cái thôi, xem xong là quay lại, rất nhanh.” Ánh mắt Kỳ Thiện sáng bừng, Chu Toản cũng không muốn để cô mất hứng. Hai người xuống lầu nói với Thẩm Hiểu Tinh một tiếng. Trời vừa tối không bao lâu, nhà Chu Toản cách nhà họ Kỳ không quá ba mét, hai nhà bọn họ qua lại là chuyện thường. Thẩm Hiểu Tinh dặn Kỳ Thiện không được về quá muộn, rồi cho bọn họ ra cửa. Phùng Gia Nam và Chu Khải Tú chưa về nhà, nhà Chu Toản chỉ có người giúp việc. Kỳ Thiện chưa đi vào trong phòng, ngồi xổm ở góc sân, mượn ánh sáng của đèn đường để nghiên cứu khối gỗ kia. Chu Toản cực kì phấn chấn hỏi: “Thế nào? Là trầm hương mà em nói sao?” “Có chút mùi, hàm lượng dầu trơn cũng cao, rất thích hợp để làm củi đốt.” Vừa nghe Kỳ Thiện nói như vậy, Chu Toản hơi thất vọng. Khối gỗ nặng hơn năm kilogram, uổng công anh vất vả mang về, còn bị mẹ trách làm bẩn sân. Nếu đã là phế liệu, anh cũng không định để nó lại làm gì cho chướng mắt, đang định cùng Kỳ Thiện ném đi, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động cơ xe dừng lại, lập tức cửa xe bị mở ra, cùng với vài tiếng nói nhỏ, nhất định là chú A Tú hoặc cô Gia Nam đã về. Kỳ Thiện theo bản năng muốn đứng lên chào hỏi, bả vai lại bị người dùng sức đè xuống. Chu Toản nhíu mày, ý bảo cô không được lên tiếng. Tường nhà Chu Toản chỉ dùng hàng rào sắt nghệ thuật để vây lại, bên trong còn trồng đỗ quyên hồng cao đến ngang ngực. Hai người bọn họ đều cúi người nấp trong góc, chỉ có thể xuyên qua kẽ hở giữa những gốc cây rậm rạp, mơ hồ nhìn thấy giày và chân của hai người bên ngoài. Đôi giày da kiểu nam không có một hạt bụi kia chắc là chú A Tú, đôi giày cao gót mảnh màu xanh ngọc đứng ngay đó là…… Trong ấn tượng của Kỳ Thiện, cô Gia Nam rất ít khi đi những đôi giày có màu sắc tươi sáng như vậy. Cô bỗng nhiên thấy căng thẳng, không nhịn được lén nhìn Chu Toản một cái, anh cũng nhìn chằm chằm bên ngoài, khuôn mặt bị khuất trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt. Người bên ngoài cũng không phát hiện ra sau gốc cây có người. Kỳ Thiện nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rất nhỏ của mình, cô vẫn cảm thấy mình làm như vậy không tốt lắm, nếu bị người lớn phát hiện, không chừng còn tưởng rằng cô và Chu Toản đang làm chuyện xấu gì. Đang buồn rầu, đôi giày cao gót màu xanh ngọc kia lại tiến lên nửa bước, gót giày hơi hơi kiễng, phần mũi của hai đôi giày gần như dính vào nhau. “Bố đã về rồi ạ?!” Không báo trước, Chu Toản bỗng nhiên đứng vụt lên khiến Kỳ Thiện hoảng sợ. Cô chỉ hơi do dự, cũng đứng lên theo anh. Hai người bên ngoài khu nhà cũng bị bất ngờ, cô gái trẻ tuổi có dáng người thon thả kia hơi rụt bả vai, bàn tay vẫn đang đặt trước ngực Chu Khải Tú đơ mất mấy giây, mới nhanh chóng rụt lại, người cũng lùi về phía sau hai bước. Chu Khải Tú nhìn rõ là Chu Toản và Kỳ Thiện, thu hồi vẻ kinh ngạc, cau mặt hỏi: “Hai đứa con lén lút trốn ở chỗ này làm gì?” “Còn không phải tại Kỳ Thiện……” Chu Toản dùng cánh tay huých Kỳ Thiện. Kỳ Thiện như mới tỉnh mộng, lắp bắp nói: “Con, bọn con đang xem khối gỗ A Toản nhặt về, anh ấy nói là trầm hương…… Chú A Tú, không phải bọn con cố ý trốn.” Nguyên nhân Chu Toản để Kỳ Thiện lên tiếng là ở chỗ anh biết rõ trong lòng bố anh, Kỳ Thiện có chừng mực hơn anh nhiều, lời nói lại càng đáng tin. Quả nhiên, sắc mặt của Chu Khải Tú dịu đi, gật gật đầu nói: “Ừ, không còn sớm, đừng theo nó nghịch ngợm nữa.” Kỳ Thiện mượn cơ hội sẽ chuồn mất, Chu Toản lại kinh ngạc hỏi bố anh: “A, mẹ con đâu? Con còn tưởng hai người cùng trở lại chứ?” Lời của Chu Toản giống như phát ra từ đáy lòng, nhưng Chu Khải Tú đều biết, đã một thời gian dài ông và Phùng Gia Nam không cùng đi cùng về, Chu Toản thân là con trai làm sao mà không biết. Cách một hàng rào mỏng manh, ánh mắt Chu Toản trực tiếp rơi trên mặt Chu Khải Tú. Chu Khải Tú nhìn thấy khuôn mặt trước mắt, dáng vẻ giống hệt mình nhưng lại mang đôi mắt thuộc về Phùng Gia Nam, mang theo cả sự bỡn cợt quen thuộc lạnh lùng dõi theo ông. Loại cảm giác này khiến cho Chu Khải Tú thấy như có mũi nhọn sau lưng. Vốn dĩ ông không cần phải giải thích cho hai đứa trẻ con, nhưng giờ đây không nói gì lại càng không thích hợp, hơn nữa Kỳ Thiện cũng ở đó, vẻ mặt mờ mịt, lúc thì nhìn ông, lúc thì vụng trộm ngắm người phụ nữ đứng bên cạnh. “Đây là cô Trần bên bộ phận Quản lý tiêu dùng, tối nay chúng ta cùng đi gặp khách hàng.” “À, là bộ phận Quản lý tiêu dùng……” Chu Toản toát ra vẻ mặt giật mình, quay đầu hỏi Kỳ Thiện: “Tiểu Thiện, môn Ngữ văn của em tốt hơn anh, ‘Quản lý tiêu dùng’ nghĩa là ‘Bán’ à?” “Hả?” Kỳ Thiện cũng nghe ra được anh cố ý cường điệu chữ “Bán”, khẽ nhếch miệng không biết nên nói gì. Chu Khải Tú không nghĩ con trai sẽ nói vậy, sắc mặt khẽ biến, quát lớn: “Không trên không dưới, mẹ con dạy con lễ phép như thế à?” “Xin lỗi, là thế này. Tối nay, giám đốc Chu uống một chút rượu nên không tiện lái xe, cô đưa ông ấy trở về.” Cô gái trẻ vẫn im lặng đứng cạnh cửa xe cũng không nhịn được mở miệng giải thích. “Con đâu có biết ai trên ai dưới?” mặt Chu Toản không chút thay đổi nói: “Là bố nói phải học hỏi Tiểu Thiện nhiều thứ trên phương diện học tập. Em ấy cũng không hiểu chuyện, bố có dạy con sao?” “Em lái xe trở về công ty trước đi.” Chu Khải Tú thấp giọng dặn cô gái kia một câu, cô ta gật gật đầu, nghe lời ngồi vào trong xe, trước lúc đóng cửa xe, trong mắt dường như có nỗi lo lắng. Chu Toản coi như không nhìn thấy cô ta. Từ lúc mọi người đối mặt với nhau, anh chưa từng liếc mắt nhìn cô ta, cũng không thèm nghe cô ta nói, giống như lúc đó không có sự tồn tại của con người này. Chiếc xe mang theo khói bụi đi xa, Chu Khải Tú cũng đi vào sân nhà mình. “Con về đây. Chào chú A Tú.” Kỳ Thiện nóng lòng thoát khỏi hiện trường. Chu Khải Tú nói với con trai: “Trời tối rồi, con đưa Tiểu Thiện về đi.” Chu Toản biết rõ lúc này bố không muốn đối mặt với mình, nhưng vẫn phối hợp, đấy nhẹ lưng Kỳ Thiện, nói: “Đi thôi.” Lúc anh bước qua người Chu Khải Tú, bước chân chậm lại một chút, hảo tâm nhắc nhở: “Bố này, áo trong của ba có một khuy áo chưa cài.” Chu Khải Tú luôn luôn chú ý dáng vẻ, cũng thường dùng câu nội quy học sinh “Mũ phải thẳng, khuy áo phải cài, giày phải có tất, đủ nhanh gọn” để dạy dỗ con cái. Bước chân Kỳ Thiện nhanh hơn, nhưng nghe được lời chú A Tú nói từ phía sau. “A Toản, gần đây chuyện khiến mẹ con phiền lòng đã quá nhiều!” Chu Toản không quay đầu lại, một mạch cùng Kỳ Thiện đi về phía nhà cô. Anh cao to chân dài, vài bước đã bỏ Kỳ Thiện phía sau, đứng ở cửa nhà cô chờ cô bước tới, khuôn mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Lề mề cái gì, không phải em la hét đòi về nhà ư?” Cách đó không xa truyền đến tiếng đóng cửa, Chu Khải Tú đã vào phòng. Kỳ Thiện không trách Chu Toản lôi cô ra trút giận, cô hơi hối hận. Nếu không phải cô muốn xem khối gỗ rách kia ngay trong tối nay, anh sẽ vô cùng vui vẻ ngồi trong nhà cô ăn chè đậu đỏ, không gặp phải chuyện bực mình này. Chu Toản thay đổi dáng vẻ thờ ơ trước mặt bố và người đàn bà kia. Hô hấp của anh dồn dập hơn bình thường, bàn tay đặt trong túi quần không tự chủ được siết lại thành nắm đấm. Kỳ Thiện vốn không giỏi ăn nói, lại càng hiểu dưới loại tình huống này bất kể cô nói gì cũng không thể khiến anh dễ chịu hơn, chỉ có thể yên lặng cùng anh đứng đó. “Trò diễn của nhà anh có vui không?” Chu Toản khẽ hỏi, không đợi Kỳ Thiện trả lời lại nói tiếp: “Ông ta còn muốn bịt miệng của anh, em nói xem có đáng cười không? Nếu ông ta còn muốn chút thể diện, cố kỵ cảm giác của vợ ông ta, sẽ không để loại đàn bà này xuất hiện trước cửa nhà mình!” Bên ngoài quả thật có không ít lời đồn đại phong lưu về chú A Tú, nhưng Kỳ Thiện khó mà nghĩ tới một mặt xấu xa của con người sáng ngời như chi lan ngọc thụ(4)ấy. Thế nhưng, cô có thể nói được gì, dẫu cô còn ngây thơ với việc nam nữ nhưng cũng có thể cảm nhận được vừa nãy hai người cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường. Chu Toản nói vậy, có lẽ là lần đầu tiên tận mắt mắt nhìn thấy, thảo nào anh tức giận như vậy. Chi lan ngọc thụ: chỉ người quân tử, sáng trong như ngọc, tình nghĩa như cỏ Chi và cỏ Lan) “Anh sẽ nói cho cô Gia Nam à?” Kỳ Thiện buồn bã nói. Chu Toản cúi đầu nhìn bóng hai người bị đèn đường kéo dài, im lặng một hồi rồi nói: “Chuyện vừa rồi em coi như không phát hiện ra đi.” Kỳ Thiện liên tục gật đầu, đưa tay đặt lên tay Chu Toản: “A Toản, đây không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào.” Chu Toản không nói tiếp. Kỳ Định đi đổ rác thì nhìn thấy bọn họ, kêu bọn họ vào nhà, đừng đứng ở bên ngoài để cho muỗi đốt. Vừa lúc Chu Toản cũng không muốn trở về cái nhà kia. Thẩm Hiểu Tinh phát hiện thái độ của hai đứa khác lạ, rõ ràng lúc ra ngoài vẫn rất vui vẻ. Bà chỉ cho rằng hai đứa trẻ cãi nhau nên giờ mất tự nhiên, cũng không thấy lạ, chờ Kỳ Thiện lên lầu tắm rửa thì kéo Chu Toản ngồi bóc hạch đào ăn. Hết chương 6
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]