Khi Chu Toản chạy tới chỗ Long Huynh ở vùng ngoại ô thì đã gần 10 giờ đêm. Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi đẩy cửa, dẫn đường cho anh đi vào, tiếng nhạc êm dịu kèm theo giọng nam trầm ấm truyền vào tai anh. Anh thấy bố mình một tay đút trong túi quần, một tay cầm micrô, đứng chính giữa gian phòng trống trải, đang hát phần kết ca khúc “Ánh đèn” nổi tiếng của nước Nga.
Lời Việt: https://www.youtube.com/watch?v=RLzKTjoueBI
Lời Nga: https://www.youtube.com/watch?v=8i8xeHIwoV4&feature=player_embedded
Ngay khi tiếng nhạc vừa kết thúc, trong gian phòng tràn ngập tiếng vỗ tay và những lời khen ngợi chân thành. Chu Toản vừa mới đến, cũng vỗ tay hai cái lấy lệ.
“Bêu xấu, bêu xấu!” Chu Khải Tú đưa mic cho nhân viên phục vụ, mỉm cười thăm hỏi với mọi người có mặt trong phòng. Tiếp đó, ánh mắt ông nhất thời dừng lại vài giây trên mặt Chu Toản rồi ngồi xuống bên cạnh bàn trà bằng gỗ lim đen nạm tơ vàng.
Chu Toản đi tới gọi Chu Khải Tú một tiếng: “Bố!” Vừa cười vừa chào hỏi người bên cạnh Chu Khải Tú: “Chú Tần, đã lâu không gặp ạ! Sắc mặt tốt thế này, nhất định là một mình bí mật tập thể dục, cũng không chịu kêu cháu một tiếng.”
Chu Khải Tú trách cứ: “Không biết trên dưới gì cả, một chút lễ phép cũng không có.”
Nhưng trái lại, người được Chu Toản gọi là “Chú Tần” kia lại nói giúp: “Anh mắng nó làm gì? Nó tuổi còn trẻ, cần gì gò bó nó chứ!” Dứt lời ông ta dùng vẻ mặt ôn hòa gật đầu với Chu Toản: “A Toản đến đây, ngồi đi. Chú có ý muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-we/733829/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.