Khi Kỳ Thiện quay lại xe, Chu Toản đang ngửa đầu dựa vào ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng đóng cửa xe của Kỳ Thiện, anh mở mắt rồi giúp cô ném túi đồ đang đặt ở ghế phụ ra hàng ghế sau, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Không phải đồng nghiệp sao? Mỗi ngày đều gặp nhau, sao có thể nói chuyện lâu như vậy?"
"Nói chuyện về anh." Kỳ Thiện cúi đầu thắt dây an toàn.
Chu Toản nghe vậy thì quay đầu nhìn cô một cái, không hề bất ngờ, chỉ "ừ" một tiếng bày tỏ sự đồng ý.
"Cô bé ấy có hứng thú với anh?"
"Ừ."
"Nói không chừng mấy ngày tới em ấy sẽ gọi điện cho anh."
"Ừ."
Kỳ Thiện liếc nhìn Chu Toản, anh đang chuyên chú lái xe, nghe cô nói vậy, trên mặt anh cười như không cười, không có bất kì phản ứng gì. Kỳ Thiện rất ghét cái biểu cảm chết tiệt này của anh, tựa như người khác thích anh, coi trọng anh đều là chuyện đương nhiên, nhưng anh đích thực là một tuyệt đỉnh cao thủ trong tình trường - đi qua cả vạn khóm hoa nhưng không một phiến lá dính vào người.
(Nguyên tác: vạn hoa tùng trung quá, thâm tàng công dữ danh.)
Cô căn bản không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, để tránh cổ vũ chứng yêu bản thân của anh, nhưng nghĩ tới đôi mắt long lanh tỏa sáng của Triển Phỉ lúc nãy, cô vẫn không nhịn được mà nói một câu: "Em cảnh cáo anh, anh không được liên lạc với em ấy!"
"Sao lại nói khó nghe như vậy chứ!" Chu Toản khẽ cười ra tiếng, trả lời thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-we/733828/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.