Khi Kỳ Thiện quay lại xe, Chu Toản đang ngửa đầu dựa vào ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng đóng cửa xe của Kỳ Thiện, anh mở mắt rồi giúp cô ném túi đồ đang đặt ở ghế phụ ra hàng ghế sau, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Không phải đồng nghiệp sao? Mỗi ngày đều gặp nhau, sao có thể nói chuyện lâu như vậy?" "Nói chuyện về anh." Kỳ Thiện cúi đầu thắt dây an toàn. Chu Toản nghe vậy thì quay đầu nhìn cô một cái, không hề bất ngờ, chỉ "ừ" một tiếng bày tỏ sự đồng ý. "Cô bé ấy có hứng thú với anh?" "Ừ." "Nói không chừng mấy ngày tới em ấy sẽ gọi điện cho anh." "Ừ." Kỳ Thiện liếc nhìn Chu Toản, anh đang chuyên chú lái xe, nghe cô nói vậy, trên mặt anh cười như không cười, không có bất kì phản ứng gì. Kỳ Thiện rất ghét cái biểu cảm chết tiệt này của anh, tựa như người khác thích anh, coi trọng anh đều là chuyện đương nhiên, nhưng anh đích thực là một tuyệt đỉnh cao thủ trong tình trường - đi qua cả vạn khóm hoa nhưng không một phiến lá dính vào người. (Nguyên tác: vạn hoa tùng trung quá, thâm tàng công dữ danh.) Cô căn bản không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, để tránh cổ vũ chứng yêu bản thân của anh, nhưng nghĩ tới đôi mắt long lanh tỏa sáng của Triển Phỉ lúc nãy, cô vẫn không nhịn được mà nói một câu: "Em cảnh cáo anh, anh không được liên lạc với em ấy!" "Sao lại nói khó nghe như vậy chứ!" Chu Toản khẽ cười ra tiếng, trả lời thẳng thắn: "Không thành vấn đề, chỉ cần cô bé ấy không liên lạc với anh." Kỳ Thiện nhất thời chán nản. Đương nhiên cô nhìn ra trong lúc Chu Toản và Triển Phỉ "tình cờ gặp nhau", Triển Phỉ khá để ý anh, khó đảm bảo Triển Phỉ sẽ không chủ động liên lạc với Chu Toản. Chu Toản là người thế nào, Kỳ Thiện hiểu rất rõ. Anh là kiểu người từ nhỏ đã biết mình lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai, lớn lên trong sự theo đuổi của người khác, quen giữ thế chủ động trong các mối quan hệ nam nữ, song cũng không thiếu con gái chủ động lấy lòng anh; anh không cần tiêu tốn quá nhiều tâm tư cũng hiếm khi chủ động theo đuổi, những chuyện phiền phức anh đều mặc kệ. Có đôi khi đối phương theo đuổi rất quyết liệt, người nào thấy thuận mắt, anh sẽ thuận nước đẩy thuyền mà chơi đùa một thời gian, khi tính mới mẻ của cuộc chơi mất đi, tâm tư cũng tự nhiên phai nhạt dần. Sự đào hoa của Chu Toản không thể hiện ở chỗ anh nói nhiều về các chuyện tình mà thể hiện ở chỗ luôn luôn đếm không hết các mối quan hệ mờ ám, ỷ vào một vẻ ngoài đẹp trai, nói chuyện làm việc đều khiến người ta vui vẻ, dễ dàng lay động lòng người. Hết lần này tới lần khác, anh tự nhận mình hoàn toàn vô tội, luôn ở trước mặt Kỳ Thiện giải thích rằng anh không lăng nhăng, cũng không lạm tình. Anh chỉ là "không nỡ từ chối, yêu chưa đủ sâu đậm". Kỳ Thiện hối hận khi đồng ý để "Tiểu Kiều" chở Triển Phỉ đi nhờ một đoạn đường, đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Cô buồn rầu nói: "Anh thật là, Triển Phỉ là đồng nghiệp của em, mỗi ngày bọn em đều gặp nhau. Em ấy còn là sinh viên của trường, bố em ấy là tiến sĩ ngành Kỹ thuật Môi trường của trường em còn mẹ em ấy là Phó chủ nhiệm bộ phận lưu thông của thư viện, anh đừng hại em sau này không thể làm việc ở đó nữa, xấu hổ chết được." Chu Toản khinh thường nói: "Em nói em không phải là người ích kỷ nhưng chuyện gì em cũng nghĩ cho mình đầu tiên." "Anh đừng có nói em! Triển Phỉ là cô gái rất tốt, em có mối quan hệ không tệ với em ấy. Anh cách xa em ấy một chút, coi như tích đức đi." Kỳ Thiện lạnh mặt nói. Chu Toản thấy cô hơi giận, bật cười, nói: "Em nói cứ như anh là biến thái vậy, anh đã làm gì nào? Đừng nói anh và cô bé ấy không thể, mà cho dù bọn anh có yêu nhau một thời gian, sau đó chia tay thì đã sao? Em có dám đảm bảo người đồng nghiệp tùy tiện nói chuyện yêu đương với đàn ông giữa đường lớn kia của em có thể chung thủy đến đầu bạc răng long không?" "Tùy tiện tìm một người đàn ông cũng tốt hơn anh, chí ít tình cảm của những người kia đều là tình cảm chân thật, nhất định sẽ có kết quả tốt." Kỳ Thiện ghét nhất điểm này ở anh, luôn có rất nhiều ngụy biện, đen cũng có thể bị anh nói thành trắng. "Sao anh lại không nghiêm túc?" Chu Toản nghe Kỳ Thiện nói xong thì có phần không hài lòng, "Nếu như đồng nghiệp kia của em tốt đến vậy, nói không chừng anh sẽ xem cô ấy như đối tượng xem mắt, tương lai biết đâu lại có thể kết hôn sinh con cũng nên." "Đó đương nhiên là chuyện đáng vui mừng. Hy vọng vận khí của cô ấy đủ tốt, không cần mang những gì bạn học thời đại học của em đã trải qua tái diễn lại một lần." "Bạn học thời đại học... À!" Kỳ Thiện trừng mắt nhìn Chu Toản. Anh không nói. Lần trước, bạn thời đại học của Kỳ Thiện hẹn cô cùng đi ăn, đi dạo phố, để cho thuận tiện, Kỳ Thiện đã chọn một nhà hàng mà Chu Toản có một phần cổ đông. Hết lần này tới lần khác sự có trùng hợp, cổ đông bình thường không thấy bóng dáng đâu hôm đó lại có mặt, cùng ăn cơm với bọn cô. Trong bữa ăn, mọi người trò chuyện vui vẻ, ăn uống thoải mái. Cho đến khi một buổi tối nào đó nửa tháng sau, khi Kỳ Thiện nhận được điện thoại của bạn gọi tới khóc lóc kể lể mới biết, sau bữa cơm kia Chu Toản đã quyến rũ được cô bạn kia của cô nhưng cũng rất nhanh chóng ném người ta ra sau đầu. Kỳ Thiện phải tốn hết tâm tư an ủi khuyên giải cô bạn kia, kết quả là thiếu chút nữa đã có thêm một người bạn thân. Đến bây giỡ vẫn chưa đầy một năm mà tên Chu Toản khốn kiếp này đã quên sạch rồi. "Không hợp thì chia tay. Đều đã là người trưởng thành, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?" Một lát sau, Chu Toản trả lời vẻ lơ đãng. Kỳ Thiện nhanh chóng nổi giận, nghiêm mặt nói: "Anh quen cô ấy, tiện tay quen luôn chị họ của cô ấy, theo ý của anh đây cũng là chuyện rất bình thường? Chị họ của cô ấy là bạn gái của thầy hướng dẫn em ở trường đại học, anh có biết không?" Chu Toản lập tức giải thích: "Kỳ Thiện, anh nói cho em biết, chuyện nào ra chuyện đó*. Chị họ của cô ấy là sau khi anh chia tay cô ấy mới quen, vả lại, chỉ là ra ngoài đi chơi một hai lần. Anh không biết cô ấy đã có bạn trai, càng không biết bọn em có quan hệ phức tạp như vậy." (Nguyên văn: nhất mã quy nhất mã) Kỳ Thiện nhìn ra ngoài cửa sổ, gằn từng chữ: "Chu Toản, em cũng nói cho anh biết, đối nhân xử thế phải có đạo đức!" "Lại nữa rồi! Em nói như thể anh là người không có đạo đức vậy. Bây giờ bọn họ vẫn còn liên lạc với anh, sao em lại đổi thành phê phán đạo đức của anh?" Trong lòng Chu Toản bị Kỳ Thiện huyên náo đến buồn bực, nếu không phải gần đây không có bãi đậu xe, thì anh đã dừng xe lại tranh luận phải trái tới cùng với cô rồi. Anh nghiêng đầu nhìn cô hai lần, khuôn mặt ưu tú, sắc mặt nhàn nhạt. Chu Toản gật đầu: "Được, được, được, anh đồng ý với em, trừ khi cái gì Phỉ kia chủ động liên lạc với anh, còn không anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ liên lạc gì với cô ấy. Được chưa?" "Triển Phỉ!" Kỳ Thiện sửa lại, trầm mặc một lúc rồi nói: "Không phải em muốn xen vào việc của người khác, cũng không phải nói anh không tốt. Mà em luôn cảm thấy anh có được tình cảm rất đơn giản, căn bản không biết quý trọng." Chu Toản dừng xe ở giao lộ chờ đèn đỏ, khó khăn lắm mới đợi được đèn xanh sáng lên, nhưng chiếc xe trước mặt anh chậm chạp không chịu lăn bánh, anh liền nhấn còi vài cái thúc giục. Bực bội thấp giọng mắng vài câu, mãi đến vượt qua thành công, nhân tiện cách đối phương xa một chút, Chu Toản mới quay mặt qua hỏi Kỳ Thiện: "Em vừa nói cái gì?" "Không có gì. Chẳng qua là bạn bè nên khuyên nhủ vài câu." Chu Toản nghe cô nói thế liền biết cô vẫn còn tức giận, liếc nhìn khuôn mặt sa sầm của cô, cười ha ha, nói: "Em bận tâm vô ích rồi. Nếu em bớt nghĩ những chuyện hao tâm tổn trí này đi, có lẽ tóc bạc trên đầu em sẽ ít đi mấy sợi đó." Kỳ Thiện im lặng một lát, song cũng vui vẻ bước xuống bậc thang. Về phần Triển Phỉ, nếu anh nói được làm được, cô cũng yên tâm một nửa rồi, cô không muốn chuyện trước kia tái diễn lại nữa. Cô và anh đều hiểu rõ những chuyện nên nói và không nên nói trong lòng nên dừng tại đây là tốt hơn. Ánh mắt cô đảo qua cánh tay Chu Toản đang đặt trên vô lăng, liền trông thấy "tên đầu sỏ" hôm nay anh dùng để trêu chọc Triển Phỉ. Chuỗi vòng đeo tay làm bằng xương bò Tây Tạng là lần trước Chu Toản và bạn anh đi Tây Tạng mang về, mỗi lần anh đi Tây Tạng về đều mang cho Kỳ Thiện một bọc lớn ngọc Tây Tạng. Kỳ Thiện rất thích những thứ này, chơi cũng rất tinh. Thứ lần này chính là một chuỗi phật châu (tràng hạt),không ít vòng đeo tay được Chu Toản làm quà tặng. Nói là tặng cho bạn bè và bạn làm ăn nhưng ai biết được có phải anh cầm đi lừa gạt con gái người ta hay không. Nhưng cô cũng mặc kệ, chỉ cần đừng để cô thấy vòng đeo tay hôm nay anh đeo mấy ngày nữa lại đeo trên tay Triển Phỉ là được, A di đà Phật. Thỏ không ăn cỏ gần hang, ai bảo cô và Chu Toản ở gần nhau như vậy? "Nhìn cái gì đấy?" Chu Toản theo tầm mắt của Kỳ Thiện nhìn xuống tay lái. Kỳ Thiện ngẩng đầu nhìn anh, trả lời: "Cô gái ngốc ngếch Triển Phỉ luôn cho rằng, một lần đi Tây Tạng là có thể thanh lọc tâm hồn nhưng anh đã đi đi về về không biết bao nhiêu lần, xấu xa càng xấu xa hơn." Chu Toản không đứng đắn, nói: "Sự ngây thơ và cuồng dại của anh, kẻ đầu đường xó chợ có thể cảm nhận được ư? Nếu không phải tên nhóc thối Long Huynh kia, mỗi lần đi Tây Tạng đều không dám tự mình lái xe, chết cũng phải kéo anh theo làm đệm lưng thì anh đây tội gì phải đi chịu tội chứ? Em cũng đừng nghĩ tới chuyện có người giúp em tìm những thứ tốt này." "Anh nói cái này?" Kỳ Thiện chọc chọc vòng tay trên tay anh. Mới đây, Chu Toản lại cùng mấy người bạn thân thiết đi lặn biển, rồi đến một hòn đảo ở Indonesia thi giấy phép, toàn thân phơi nắng đen thui. Bàn tay anh cũng không đẹp lắm, đối với một người không lao động mà nói, xương ngón tay anh rõ ràng, gân xanh nổi lên ở mu bàn tay, may mà đốt ngón tay tương đối thon dài, đường cong cơ bắp trên tay trơn tru nhẵn nhụi, đeo vòng tay bằng xương bò Tây Tạng ở cổ tay cũng không xấu lắm. "Đây là 'thứ tốt' mà anh nói à? Chiếc vòng trên tay anh nếu không thêm một viên đá màu đỏ cực phẩm của em và hai khối sáp ong cũ tốt nhất thì cũng không thể nhìn được." Kỳ Thiện phân tích. "Rồi, đồ của em đều là đồ tốt cả. Nhưng không phải hoa hồng còn có lá xanh sao?" Hai người vừa mới cãi nhau một trận khiến cả hai đều không thoải mái, Chu Toản nói những lời dễ nghe, anh giơ tay lên cho Kỳ Thiện nhìn: "Anh đeo hơn mười ngày, không dưới ba người hỏi anh rồi." "Còn không biết xấu hổ mà nói vậy? Anh lấy thành phẩm từ chỗ em đi, không còn thừa một cái nào." "Yên tâm, vòng tay này có vốn riêng của em, anh sẽ không tặng cho người khác." Chu Toản nhìn Kỳ Thiện cười. Anh đã thừa kế từ bố anh một đôi mắt cực kỳ đào hoa, khi nhìn người khác một thời gian rất dễ khiến người ta cảm thấy anh chuyên tâm, chân thành tha thiết, sinh ra ảo giác rồi thầm cười. Không biết đã có bao nhiêu cô gái chết trong loại ảo tưởng này. Thế nhưng, Kỳ Thiện đã nhìn anh nửa đời người, từ lâu đã miễn dịch rồi, vỗ tay anh nhắc nhở: "Tập trung lái xe, phía trước có đèn đỏ!" Chu Toản ngượng ngùng nhìn về phía trước, một lúc sau mới hỏi cô: "Lần này đi chơi vui không?" Kỳ Thiện lắc đầu, nói: "Không vui lắm. Đa phần thời gian đều ngồi trên xe buýt, sau đó ngồi tàu hỏa, còn những chuyện khác đều không nhớ rõ." "Anh còn tưởng em rất thích cùng với đơn vị các cậu giúp đỡ lão học nho cùng đi theo con đường cách mạng ấy chứ." Chu Toản cười trên nỗi đau của người khác: "Trước khi em đi anh đã nói rồi, bảo em xin nghỉ ốm với đơn vị, giấy chứng nhận của bệnh viện anh sẽ chuẩn bị giúp em, em lại không chịu. Sĩ diện chỉ khổ thân." Kỳ Thiện ảo não nói: "Aiz, mỗi năm, đơn vị em chỉ có một hai lần hoạt động tập thể, em luôn mượn cớ xin nghỉ thì không tốt lắm. Nói thế nào thì em cũng là một phần tử tích cực vào Đảng!" Chu Toản không cho là đúng: "Em thật buồn cười. Rõ ràng đã tìm cho em lý do để em không phải tham gia mấy hoạt động em không muốn, cũng không làm. Kết quả là cả hành trình cách mạng, trên đường đi lại thích thú đọc tiểu hoàng thư*." *Tiểu hoàng thư: sách khiêu dâm Tuy hai người đã quen thuộc nhưng khi nghe anh nói đến đó Kỳ Thiện cũng có phần không được tự nhiên: "Nói vớ vẩn gì đó, làm gì có tiểu hoàng thư!" Chu Toản không chịu buông tha mà vạch trần cô: "Truyện Như ý quân1" vẫn còn đang chạy ngầm trong ứng dụng điện thoại của em, đó không phải tiểu hoàng thư thì là cái gì? Anh không đọc sách nhiều bằng em, rất muốn thỉnh giáo một chút: "Tà đầu tẫn khẩu, lưỡng tương2" là có ý gì..." [1] Như ý quân: truyện của tác giả Nguyệt Huyễn, thuộc thể loại: xuyên không, huyền huyễn, nhất công đa thụ, nhược công cường thụ.. [2] Câu này ám chỉ đến tư thế 69. "Anh câm miệng cho em!" Kỳ Thiện thấy anh không phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt. Định vươn người qua bịt miệng anh lại, song bị dây an toàn giữ lại, cô chỉ có thể căm hận véo má anh một cái. "Anh còn phải dùng khuôn mặt này để kiếm cơm đó!" Chu Toản cười to, lui vai né một chút, tay lái suýt chút nữa thì không ổn định. "Sở kiến tức sở tư*, đó là tác phẩm văn học, anh hiểu không?" Kỳ Thiện kiên trì nói. *Sở kiến tức sở tư: những gì bạn thấy là những bạn suy nghĩ, hay bạn nhìn mọi việc qua lăng kính của bản thân mình. Trước khi cô cùng đơn vị đi du lịch, trong kho tài liệu của thư viện Viện Văn học có một đàn anh làm luận văn nghiên cứu có liên quan đến tiểu thuyết tình cảm, cô cảm thấy khá hứng thú nên lưu lại vài truyện trong điện thoại di động, để phòng khi đi đường buồn chán thì lấy ra đọc. Lần này đi chơi, chỉ khi không có người cô mới lặng lẽ lôi ra đọc, thỏa mãn sự hiếu kỳ trong lòng. Vốn tưởng rằng chỉ có trời biết đất biết, ai ngờ lại bị Chu Toản hư hỏng thối tha này bắt được. "Chà chà, anh chỉ xem một đoạn ngắn đã đỏ mặt, em lại xem đến 89%..." Kỳ Thiện lập tức đoán ra, người này nhất định là thừa lúc cô xuống xe nói chuyện với Triển Phỉ đã lén xem điện thoại di động của cô. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên điện thoại di động vốn đặt gần bảng điều khiển đã biến mất không thấy bóng dáng, cô cau mày nói: "Chu Toản, đối nhân xử thế phải..." "Lấy-đức-làm-đầu, đúng không?" Kỳ Thiện còn chưa nói hết câu, Chu Toản đã nhanh chóng kéo dài giọng nói hết nửa câu còn lại. Kỳ Thiện ở trước mặt anh thích nhất là đặt mấy câu thiền kiểu này ở cửa miệng, anh đã nghe hàng trăm hàng nghìn lần rồi, mỗi lần thấy cô cau mày, khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm túc chỉ bảo anh, anh đều muốn bật cười. Người khác khen Kỳ Thiện là đứa bé ngoan, thành thật, anh còn không biết bên trong cô lại học những thứ xấu như vậy? "Trả điện thoại cho em." Kỳ Thiện lạnh lùng nói. Chu Toản cười một tiếng, lấy điện thoại di động đang sạc pin ném lên đùi cô: "Lòng lang dạ sói. Điện thoại của em gần hết pin. Vừa nãy mẹ em mới gọi đến, anh đã nghe giúp em. Cô hỏi em khi nào về nhà, cũng bảo em tự mình ăn tối." Chu Toản có nghe điện thoại của mẹ cô hay không, Kỳ Thiện hoàn toàn không quan tâm, bởi dù sao khi mẹ cô không tìm được cô cũng sẽ gọi điện thoại cho anh. Hai người họ ở chung luôn luôn tùy tiện, trước kia Kỳ Thiện cũng không mẫn cảm như vậy, chỉ là bây giờ tình huống đặc thù, cũng không biết khi anh táy máy điện thoại di động của cô có nhìn thấy tin nhắn của cô và người kia hay không. "Sao, đặt mật khẩu?" Chu Toản tinh mắt, nhìn thấy việc Kỳ Thiện đang làm, châm chọc nói: "Em xem truyện khiêu dâm đã biến em thành cái gì rồi? Nhiều ứng dụng chạy ngầm sẽ khiến điện thoại nhanh hết pin, anh đã nhắc em rất nhiều lần rồi. Anh có lòng tốt giúp em tắt đi, em nghĩ rằng anh thích xem mấy cái truyện độc hại này? Đều là lý luận suông hết." Kỳ Thiện không phản ứng, khi nhập mật khẩu thì nghiêng người, khéo léo tránh ánh mắt "lơ đãng" liếc qua của Chu Toản. Chu Toản cả giận: "Lần sau quên mật khẩu thì đừng tới tìm anh." Anh nói là chỉ giúp cô tắt những ứng dụng chạy ngầm trong điện thoại nhưng khi Kỳ Thiện tiện tay mở danh bạ lên xem thì quả nhiên cái tên "Tiểu Kiều" được cô lưu cho số điện thoại của anh đã đổi thành "Toản đáng yêu". Kỳ Thiện ngăn cảm xúc buồn nôn, đổi lại thành "Chu Thìa". Lần này cô không né tránh ánh mắt của Chu Toản. Chu Toản nói: "Động một tí là sửa tên của anh, em không sợ bố anh đau lòng sao... Còn có hồn thiêng của mẹ anh trên trời nữa. Hai người ngành Kỹ thuật Sinh bọn họ lúc đó nghĩ ra một cái tên "có văn hóa" dễ lắm sao?" Chiêu này của anh vẫn còn dùng được, tay Kỳ Thiện ngừng một lát, sau đó nhập tên "Chu Toản" thật đàng hoàng. Chữ "Toản" còn chưa tìm được từ thích hợp trong từ điển thì có cuộc gọi đến. Kỳ Thiện vừa nhìn, tiếp đó bất giác điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút. Ở đầu dây bên kia Tử Khiểm nói, tuy tối nay anh ta rất muốn tới gặp cô nhưng không ngờ lại có chuyện quan trọng, quả thật không thể từ chối được. Chờ xong chuyện bên này, bất kể sớm muộn anh ta đều sẽ tới, bảo Kỳ Thiện chờ anh ta một chút. Kỳ Thiện vội vàng nói không cần, bảo anh cứ giải quyết tốt chuyện của mình, ngày mai hai người gặp cũng được. Trước khi lên đường đi du lịch, cô và Tử Khiểm đã có vài phần mập mờ. Cho dù ở phương diện tình cảm, cô không có quá nhiều kinh nghiệm nhưng từ ánh mắt Tử Khiểm nhìn cô, cô vẫn thể phát hiện ra một ít nói manh mối. Nói thật, đối với chuyện tình cảm này, Kỳ Thiện có phần mong đợi nhưng không biết ứng đối và biểu đạt ra sao. Nếu như nói Tử Khiểm dùng hành động để ám chỉ trước thì tin nhắn của anh lúc cô ngồi tàu trở về đã nói rõ ràng, Kỳ Thiện lặng lẽ vui sướng cho anh tự tin. Kỳ Thiện không để Tử Khiểm đêm tối xong việc chạy tới, một là bởi vì buổi tối cô rất ít khi ra khỏi nhà, sợ bố mẹ sẽ nghi ngờ gặng hỏi, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để nói cho bọn họ biết; mặt khác, cô sợ Tử Khiểm làm việc mệt nhọc, mà cô cũng có phần hơi bảo thủ, không bằng đợi ngày mai gặp thì hơn. Cô cũng cần thêm một đêm để ngẫm nghĩ xem ngày mai nên đối mặt thế nào với mối quan hệ đã thay đổi của bọn họ. Bởi vì cô đang ngồi trong xe Chu Toản, không tiện nói nhiều, thấp giọng ậm ờ trả lời vài câu liền vội vã cúp máy. Cô biết trong quá trình trò chuyện ngắn ngủn, mặt cô không tự chủ đỏ lên, điều hoà trong xe mở đủ mát nhưng trên cổ cô lại có một tầng mồ hôi mỏng. Chu Toản không qua loa đại khái giống cô bé Triển Phỉ, anh rất tinh ý. Kỳ Thiện sợ anh hỏi, cố ý thì thầm một tiếng "Ngủ." rồi giả bộ vặn nhỏ tiếng nhạc trong xe để ngủ. Một lát sau, Chu Toản đột nhiên hỏi: ""Em muốn uống nước không?" "Có... À, không." Kỳ Thiện không hề nhúc nhích. "Chúng ta ăn cơm tối ở gần nhà em được không. Em muốn ăn cái gì? Nhật Liêu mới mở quán ăn Bảo Thang." Kỳ Thiện kinh ngạc mở mắt nhìn anh, buổi tối anh không cần tiếp đón người đẹp đường phố sao? Cô từ từ nhắm hai mắt mệt mỏi lại nói: "Em không muốn ra ngoài ăn, anh đi ăn một mình đi." "Vậy về nhà em ăn kiếm gì ăn đại cũng được. Túi bánh chẻo lần trước bố em mua vẫn còn đông cứng trong tủ lạnh chứ?" Chu Toản đề nghị. Thật ra tối nay Kỳ Thiện muốn đợi một người, mỗi lần Chu Toản ở nhà cô đều chiếm lấy bàn học của cô gây ra động tĩnh rất lớn. Cô lầm bầm nói: "Không ăn, em đang giảm béo. Anh tự tìm chỗ khác mà ăn đi." Lần này Chu Toản không nói gì, Kỳ Thiện cũng vui vẻ hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có. Qua giao lộ kế tiếp là sẽ đến nhà cô, điện thoại đặt trên đùi cô rung hai cái, là tin nhắn của Tử Khiểm. Buổi tối ăn cơm vui vẻ, nhớ giữ bánh gạo đỏ cho anh. Kỳ Thiện nhìn một chút, không khỏi nhếch miệng lên. "Em gầy như vậy còn giảm béo... Trước đây chưa từng nghe nói Chu Tử Khiểm thích những cô gái gầy, quả nhiên là thay đổi khẩu vị." Giọng nói ôn hoà của Chu Toản đột nhiên vang lên bên tai, lập tức phá hủy chút ngọt ngào trong lòng Kỳ Thiện. "Có ý gì?" "Không có gì. Có lòng tốt nhắc nhở em thôi. Tối nay anh ta không thể đến và hẹn hò với em được đâu. Ông cụ nhà anh mở tiệc, anh ta không tiếp đến nửa đêm thì không đi được đâu. Tương lai còn dài, chắc là em đói bụng quá nên ngốc thôi." Chu Toản tâm tư nhạy bén, bị anh nhìn ra manh mối cũng không có gì kỳ quái nhưng Kỳ Thiện vẫn có chút phản cảm với giọng điệu không tốt của anh. Cô biết phải ứng phó với anh thế nào, mí mắt cũng không chớp một cái, "à" một tiếng, lạnh nhạt trả lời. Chu Toản vẫn không bỏ qua, một mình cười nói: "Đúng là, đầu năm nay con người ta thay đổi nhanh thật, trước đây cũng chưa từng nghe nói anh ta thích ăn bánh gạo đỏ." Kỳ Thiện vốn không muốn cãi nhau với anh nhưng nghe đến đó không nhịn được mặt lúc đỏ lúc trắng. Anh quả nhiên "thuận tiện" nhìn luôn tin nhắn đến trong điên thoại cô, đê tiện! "Em là mua từ khu mua sắm đặc sản địa phương, anh nói muốn ăn nên em mới mua về." Cô không muốn tính toán với anh. Chu Toản cười nham nhở: "Anh lại không định dùng vật thay lời muốn nói đâu. Cần gì phải hành hạ dạ dày mình." "Biết dạ dày anh không tốt nên cũng may là em cũng không mua nhiều." Kỳ Thiện hờ hững nói: "Dùng thành ngữ rất tốt!" "Cảm ơn. Xin Thiện phu tử chỉ giáo cho ta một chút, "Ám thông khoản khúc" và "Tư tương thụ thụ" dùng chỗ nào thì thích hợp?" Chu Toản bất chính, không lịch sự nói. Kỳ Thiện đang tức giận bị anh chọc cười: "Em và Tử Khiểm trai chưa vợ gái chưa chồng, bên nhau cũng là quang minh chính đại. Hiện tại chưa công khai chỉ vì thời gian không thích hợp!" "Em thật sự đã đồng ý?" Khuôn mặt Chu Toản đỏ bừng một cách khó hiểu. Kỳ Thiện không được tự nhiên nói: "Không thể sao?" "Em không có bệnh chứ?" "Những lời này hình như phải do em nói mà. Em đã bao giờ nói dối anh chưa?" Ngón tay Chu Toản có tiết tấu gõ lên tay lái, khóe miệng cứng ngắc. Xe của anh đi chậm lại, sắp tới nhà Kỳ Thiện rồi. "Thích đàn ông trưởng thành lớn tuổi một chút, không phải chính miệng em nói thế sao? "Thỏ không ăn cỏ gần hang" có phải là lời của em hay không?" Chu Toản dừng hẳn xe ở ga-ra bên ngoài nhà cô, tháo dây an toàn ra, đổi tư thế ngồi, nhìn thẳng vào cô: "Không tìm họ Chu anh thì em chết sao?" Kỳ Thiện im lặng không nói. "Đã nói thối như nhau rồi." Anh cười nhạt. Kỳ Thiện thật sự nghe không vô, cô xuống xe ngay lập tức, khi đóng cửa xe lại cô nói: "Em là đồ đàn bà, là tiểu nhân, nói không giữ lời, không biết xấu hổ... Như vậy đã đủ chưa?" Chu Toản cũng không động, nói với bóng lưng của cô: "Anh chướng mắt bộ dạng lén lén lút lút của hai người." Kỳ Thiện giả vờ như không nghe thấy, lấy chìa khóa cửa nhà, tra vài lần đều không trúng lỗ trên ổ khóa. Hết chương 2
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]