Hàn Thiên nghe điện báo tình hình của Tư Mộ, nên lập tức về biệt thự Thiên Nhật.
- Ông sao rồi?
- Tôi khỏe, chỉ muốn nói với ông chủ một chuyện, Du Miên đã tự giải được phong ấn.
- Sao?
- Tôi nghĩ Mộc Tộc đã tìm được cô ấy. Ông chủ yên tâm, cô ấy an toàn và rất khỏe. Từ trường của Du Miên đang rất mạnh, mộc tính thuần khiết cao. Trong nhóm mộc nhân, người có mộc khí thuần khiết cao thâm như vậy rất ít, chỉ có thể là tôn chủ đã cứu cô bé.
- Cứu? Mộc Tộc chẳng phải luôn truy sát tận gốc vì Lâm Thanh đã vi phạm lời nguyền?
- Đó là do chúng ta suy đoán. Thực tế là cô bé đang ở với Mộc nhân, và rất khỏe mạnh, không như chúng ta nghĩ.
Hàn Thiên trầm ngâm, đứng nhìn trăng treo ngoài cửa sổ, thở dài. " Em nhớ tất cả rồi, chắc em sẽ hận vì ta lừa dối em nhiều lần như vậy. Cô bé ơi, lần này tìm được em, ta phải cưới em thôi, không để ta có cơ hội lừa dối em nữa."
Hàn Thiên xoay người đi ra cửa
- Ông nghỉ ngơi cho tốt, mọi việc đã có người khác lo liệu.
- Dạ. Cảm ơn ông chủ.
Bóng lưng cao ngạo của Hàn Thiên khuất sau cánh cửa, Tư Mộ nhìn theo chỉ đăm chiêu, thở dài.
Hàn Thiên xuống thủy phòng, tiếp tục vận dụng linh lực dịch chuyển thời gian đi nhanh hơn 2 năm, để anh có thể nhanh chóng luyện thành huyết băng thạch cho Du Miên. Nhưng muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thuoc-ve-nhau/2434187/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.