Lúc này Hàn Thiên mới thả lỏng tay, buông Kinh Quốc ra, hai tay anh đút túi quần, nghiêng đầu nhìn Kinh Quốc.
- Tại sao bắt cô gái đó? Là ai mướn mày?
- Tao thích thì tao bắt, chẳng ai mướn cả.
Hàn Thiên hừ lạnh, đưa hai ngón tay lên búng "bóc", bên ngoài Thần Phong đang đẩy vô một chiếc xe lăn, người ngồi trên xe lăn đương nhiên là mẹ của Kinh Quốc. Cả nhóm người lẫn Kinh Quốc đều ngạc nhiên, sao Hàn Thiên biết mà bắt bà Liên. Hôm nay, chỉ có hắn và Thần Phong, dám vô tận hang cọp, bắt cọp con. Vậy mà đám vệ sĩ của Kinh Quốc không hay biết. Mặt hắn đanh lạnh, nắm tay thành đấm, nhìn Thần Phong, rồi nhìn Hàn Thiên.
- Bà già này chỉ là bệnh nhân sắp chết, mày bắt bà ta làm gì? Mày bị điên? Hay thằng kia bị nhũn não hả?
- Tao thích...thì tao bắt. Ai nói tao điên...thì...tao giết....bà ta...
Giọng Hàn Thiên đều đều, chậm rãi, hữu lực, nghe rất bình thường, bình tĩnh đến đáng sợ. Ngược lại, Kinh Quốc trừng mắt, nhìn mẹ mình đang ngoẹo cổ ngủ, hắn vừa xót, vừa thương, nên trở nên nóng nảy, mất kiểm soát. Hắn gườm gườm đi tới nắm cổ áo Hàn Thiên, gào lên
- Mày muốn sao hả? Uy hiếp một bà già bệnh tật, xứng với cái tên Hàn Thiên sao?
- À, hay là tao còn nhẹ tay quá, phải...mạnh hơn tí nữa mới xứng nhỉ?
Thần Phong hiểu ý, lấy trong túi ra ống chích trống, kéo xi lanh, rút không khí vô trong, đang chuẩn bị bơm vào dây truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thuoc-ve-nhau/2434183/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.