"Muốn gì?" - Vương Thiện không kiên nhẫn mở lời, bàn tay như ẩn như hiện trong bóng đêm khẽ mân mê cánh hoa.
Trước mặt cô, Lê Chân Chân một thân váy đen hở hang đang chòng chọc nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, oán hận không nói lên lời.
Đợi một lúc vẫn không thấy cô ta lên tiếng, Vương Thiện trực tiếp ngắt một cành hoa, xoay người toan rời đi. Nhưng bất chợt, Lê Chân Chân gằn lên:
"Tôi biết anh trai cô đang ở đâu."
Câu nói thành công khiến Vương Thiện dừng lại bước chân. Cô đổi hướng, bước từng bước đầy uy hiếp tiến về phía Lê Chân Chân. Khi còn cách cô ta chỉ một bước chân, Vương Thiện dùng cành hoa tươi nâng gương mặt đang ẩn nhẫn đầy mưu mô của cô ta lên, để cô ta đối diện với đôi mắt nâu thâm trầm không mang một chút hơi ấm nào của cô, rồi cười nửa môi:
"Thì...???"
Âm giọng kéo dài mang tính uy hiếp cực cao. Lê Chân Chân lập tức sợ hãi, hai tay run rẩy siết chặt lấy vạt váy. Mắt cô ta trợn trừng, cố gắng chống lại áp lực mơ hồ mà Vương Thiện mang đến.
Vương Thiện lại như lười quan tâm đến cảm xúc của cô ta, quay người hừ một tiếng rồi nói vọng lại:
"Bản thân chưa đủ thông minh thì đừng nghĩ đến việc có thể uy hiếp tôi."
Lê Chân Chân chân tay mềm nhũn nhưng vẫn cố hét lên:
"Tôi nói thật. Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cha và lão Kinh Thế Hiển. Chỉ cần... Chỉ cần... cô chịu nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626716/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.